Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1917 - Sự hồi phục của vũ khí siêu thoát (1)

“Bà Luân Sát Đế, cuối cùng ngươi còn lưu lại gì ở đây?”
Tiến sĩ Trần nhíu chặt mày, ánh mắt lấp loé không yên nhìn xuống chỗ sâu của hỗn độn bên dưới, dù thời không nơi đó đều đã bị đánh vỡ và tiêu diệt rồi quay về hư vô hỗn độn, nhưng ở nơi sâu hun hút vẫn còn sự vật tồn tại, dẫu có dùng vạn kiếp vạn pháp cũng không thể triệt để phá hủy.
Đây là một đại trận vô biên vô tận, trung tâm ở sâu trong vòng xoáy hư vô hỗn độn, chỉ khi quan sát bằng thị giác của Thượng Đế mới có thể thấy rõ trận này khổng lồ vô hạn, nó gần như bao phủ toàn bộ Hung Địa Thứ Nhất – Chân Vô Chi Ngục vào bên trong, ngay cả tòa thần điện trắng bạc kia cũng không ngoại lệ, nhưng lại nằm ở khu vực bên ngoài.
Đại trận được bao quanh bởi khái niệm sức mạnh to lớn phức tạp, đã nồng đậm đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, với một người nào đó có trình độ nhận thức cao, chỉ cần liếc mắt một chút là có thể nhìn ra trận này là do người siêu thoát tạo ra ngay.
“Đông Lâm, lần này tính toán của Tai họa đen tối đã vượt quá dự đoán của ta, ngươi rời đi đi, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ sẽ có bất trắc.”
Tiến sĩ Trần thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bóng dáng mơ hồ vặn vẹo một bên, đó là thân thể tương lai do phân thân tha ngã của Bạch Đông Lâm triệu hồi tới.
Bởi vì có tiến sĩ Trần ra tay ứng phó trong Chân Vô Chi Ngục, nên phân thân tha ngã hệt như dòng lũ, đa số đều đi đến tám hung địa khác, cho dù là vậy cũng có hàng trăm triệu phân thân giáng xuống.
Đáng tiếc, vừa tiến vào giới này đã bị đại trận giết hại không thương tiếc, chỉ có vài người may mắn, giáng xuống bên cạnh thần điện trắng bạc nên được tiến sĩ Trần ra tay cứu giúp.
Đại trận ngăn cách hết thảy nhận thức, tất nhiên tiến sĩ Trần không biết có bao nhiêu thân thể tương lai giáng xuống, lại càng hoàn toàn không biết những chuyện phát sinh ở thế giới bên ngoài, nhưng trong lòng cũng cảm thán, Bạch Đông Lâm không hổ là Hành giả nguyên điểm, vậy mà có thể duy trì thân thể tương lai trong thời gian dài, hơn nữa còn lấy hắn phân thân tha ngã của hắn làm trung tâm của thế giới hiện tại.
“Tiến sĩ Trần, tạm thời khoan hãy nhắc tới chuyện rời đi, ta có một tin tức xấu phải báo cho ngươi.”
Vù! Bóng dáng vặn vẹo của thân thể tương lai lung lay gợn sóng, Bạch Đông Lâm phục sinh giáng xuống nhờ vào phân thân, bước ra từ đó.
“Hả? Sao ngươi lại tới đây?!”
Tiến sĩ Trần cau mày, đương nhiên hắn nhận ra bản tôn của Bạch Đông Lâm, nhưng trong lòng lại sửng sốt, cảm thấy kinh ngạc với thủ đoạn giáng xuống này.
Ầy, ảo ảnh chính là ảo ảnh, gần như không liên quan gì đến tiến sĩ Trần, cuối cùng cũng chỉ là một tạo vật cùng loại với trí não.
Nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt ảo ảnh, hắn không khỏi âm thầm thở dài, chờ mong trong lòng lập tức giảm đi rất nhiều.
Bạch Đông Lâm cũng lười giải thích, hắn vung tay lên, đóng gói hết thảy tình báo đã thu thập được và gửi vào đầu óc của ảo ảnh.
“Đây là......”
Ảo ảnh của tiến sĩ Trần quản lý toàn bộ căn cứ thí nghiệm, đương nhiên năng lực xử lý tin tức cực kỳ mạnh mẽ, gần như chỉ chớp mắt đọc xong tất cả, sau khi phân tích suy xét ra đủ loại khả năng, sắc mặt hắn dần sa sầm.
“Thế nào? Tiến sĩ Trần, ngươi có biết vật hiến tế là chỉ thứ gì không?”
Bạch Đông Lâm trầm giọng hỏi, dù sao đối phương ít nhiều gì cũng từng đi theo người siêu thoát, đối diện với Bà Luân Sát Đế suốt bao nhiêu năm tháng dài dằng dặc, tất nhiên sẽ biết đến nhiều bí ẩn hơn hắn.
“Haiz, tình huống bất ổn, vô cùng bất ổn!”
Ánh mắt ảo ảnh chớp lóe, lắc đầu thở dài, lần nữa nhìn về chỗ sâu trong đại trận, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm trọng.
“Lần này, e rằng cánh cổng Vĩnh Hằng thực sự sẽ có nguy cơ sụp đổ......”
Cảm nhận được vẻ nghi ngờ của Bạch Đông Lâm, ảo ảnh dừng lại một lát rồi nói tiếp: ”Đông Lâm, không biết ngươi có từng nghe nói về vũ khí siêu thoát bao giờ chưa?”
“Vũ khí siêu thoát? Ý ngươi là vật gắn liền với người siêu thoát ư?”
Bạch Đông Lâm hơi kinh ngạc, lập tức nghĩ tới “Chiến Bia Tám Màu”, món bảo vật bắt nguồn từ “Chiến” này phát huy công dụng không thứ gì sánh bằng trong giai đoạn trưởng thành ban đầu của hắn ta.
“Không sai! Chính là những thứ khủng khiếp đó, hễ dính dáng tới người siêu thoát, cho dù chỉ là một gốc cây cọng cỏ cũng không còn là phàm tục, sức mạnh vĩ đại của chúng không phải là thứ mà Bỉ Ngạn có thể tưởng tượng nổi.”
“Theo như lời ngươi nói về máu siêu thoát và hiến tế, ta đại khái đã đoán được thủ đoạn Bà Luân Sát Đế bố trí là gì rồi.”
Ánh mắt của ảo ảnh phức tạp, hiện lên vẻ lụn bại, vốn tưởng rằng dựa vào chính hắn là có thể trấn áp được kiếp nạn vạn tộc, không ngờ chỉ thiếu một nước cờ đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận