Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1739 - Tùy ý làm bậy (3)

Dư âm vô cùng vô tận của vụ nổ cuốn ngược về, đến tận khi tràn vào lồng ngực hắn. Thần điện vỡ vụn thành hạt đã được khôi phục như ban đầu, mấy trăm vạn thập cảnh đó lại trở về dáng vẻ ngơ ngác, ngây người nguyên vẹn.
Điểm khác biệt duy nhất chính là hơn mười vị thập nhất cảnh bị vỡ vụn nguyên điểm tồn tại đã hoàn toàn biến mất, cho dù thời gian đảo ngược cũng không thể kéo bọn họ trở về từ cõi chết.
Xoay chuyển thời không, làm sinh linh sống lại... đối tượng càng mạnh thì việc này càng khó. Sau khi thập nhất cảnh kiềm chế được dòng thời gian, lúc này sinh linh nhỏ yếu đúng là sẽ trở thành điểm tai hại nhưng lại không cách nào tránh né được. Một khi nhận được sức mạnh to lớn, đương nhiên sẽ phải trả giá, sao có thể không cố gắng làm vài chuyện được chứ.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, tuy hắn không thể động đậy, nhưng trong mắt rõ ràng lộ ra một tia đắc ý, cực kỳ hài lòng với chiến tích của mình.
“Tiểu tử, ngươi rất thú vị.”
Hư không dập dờn một trận, một bóng dáng mơ hồ bước ra, trong màn sương mù đen kịt vô tận, con ngươi dựng thẳng kỳ quái đánh giá Bạch Đông Lâm từ trên xuống dưới.
Thần rất chi là khó hiểu, làm sao tiểu tử Nhân tộc này xuất hiện ở đây?
Không có bất kỳ năng lượng và quy tắc nào dao động, cũng không có dấu vết của thiết lập tin tức, im hơi lặng tiếng, bỗng nhiên xuất hiện ở hư không này, ánh mắt của Thần quét qua dòng sông thời gian, vẫn không phát hiện Bạch Đông Lâm làm như thế nào.
Trong mắt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ khinh thường, thập nhị cảnh thì sao chứ? Cho dù nghĩ đến nát óc, cũng không thể nhìn thấu ý chí kỳ lạ của trạng thái người quan sát của hắn.
“Hả? Lạ thật, tại sao ta không thể đọc ý thức của ngươi?”
Trong con ngươi dựng thẳng hờ hững lóe lên một tia kinh ngạc.
Chó già! Những gì ông không thể hiểu được vẫn còn nhiều lắm!
“Diệt…”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng ngời, kích nổ tư duy trong thời không ngưng đọng, lập tức nổ tung ý thức bản ngã của mình thành hư vô.
Không ai có thể ngăn hắn tự sát!
Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn cũng không được!
“Giết!”
Bạch Đông Lâm sống lại trong cơ thể bóng dáng mơ hồ, đây là nơi thời không duy nhất lưu chuyển, nắm đấm sáng chói được Kim Viêm bao quanh hung ác tàn nhẫn nện xuống con ngươi dựng thẳng.
“Kỳ quái! Thật kỳ quái!”
Vẻ kinh ngạc trong con ngươi dựng thẳng càng sâu, giọng điệu cũng xuất hiện một ít dao động.
“Thiết lập tin tức...”
“Đừng mơ tưởng!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hung ác, vẻ mặt bạo ngược, bàn tay khẽ phất, xé rách dòng sông thời không.
“Tương lai…”
Những thứ nhỏ bé kỳ quái quá.
Sau khi lừa gạt được bốn vị Bỉ Ngạn bọn họ và cảm nhận của ý chí Đại Đạo Chư Thiên, dùng thủ đoạn không biết rơi xuống nơi này.
Không chỉ như thế, hắn còn có thể tránh thoát trói buộc trấn áp mình, dấu vết tồn tại của hắn khi thì biến mất, khi thì xuất hiện, giống như trong nháy mắt ấy hắn đã hoàn toàn chết, sau đó lại sống lại, đúng là cực kỳ kỳ quái.
Tia sáng khẽ lóe lên trong con ngươi dựng thẳng của Bát Xích Vưu, trong nháy mắt Bạch Đông Lâm xé toạc dòng sông thời không, hắn ta bỗng nhiên dừng động tác lại, tò mò trong lòng càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Hắn ta vậy mà không thể nào nhìn thấu được tương lai.
Chẳng biết vì sao tương lai vốn rõ ràng sáng tỏ lại trong nháy mắt bị sương mù bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy một ít hư ảnh vặn vẹo mơ hồ.
Tất cả những điều này là do Bạch Đông Lâm xé bố trí của dòng sông thời gian ra. Bát Xích Vưu rất muốn biết rốt cuộc tiểu tử này đã làm như thế nào, với tâm thái của người ngoài cuộc, cẩn thận nhìn chăm chú.
Đây là sự tự tin tuyệt đối ở Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, tuy Bạch Đông Lâm hơi kỳ quái, nhưng Bát Xích Vưu chưa từng nghĩ rằng đối phương có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
“Tiểu tử kia, ngươi muốn làm gì?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sáng ngời, không giống như trước đây, hắn không nhìn lại thời không quá khứ nữa, mà nhìn về phía sương mù trong tương lai vô tận.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi.
Nhưng đặt chân vào lĩnh vực tương lai, tất nhiên sẽ nhiễu loạn toàn bộ Chư Thiên, gây ra sóng to gió lớn. Rõ ràng không thích hợp dùng ở Chư Thiên Thái Hạo, nhưng lúc này đang ở hang ổ của Tai họa đen tối nên cũng không cần lo lắng gì.
“Quá khứ dễ thay đổi, tương lai không thể biết, không thể lường trước, không thể định nghĩa...”
“Nhưng những thứ này đều vô dụng với ta, tương lai của ta đã được định trước, nhất định sẽ vượt lên tất cả!”
Tâm thần Bạch Đông Lâm gầm lên, mi tâm hóa thành một mảnh trong suốt, huyền quang rực rỡ giống như có thực, ý thức bản ngã ngưng tụ thành một sợi tơ màu sắc sặc sỡ, bắn ra, lao thẳng vào trong sương mù tương lai.
Cái gì!? Tiểu tử này...
Bát Xích Vưu khẽ sửng sốt, cũng hiểu ra Bạch Đông Lâm muốn làm gì, trong lòng bỗng cảm thấy thật nực cười. Chỉ là thập nhất cảnh mà dám đụng đến tương lai, thật sự là đéo muốn sống nữa à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận