Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1983 - Cái tên Tai họa trắng (2)

"Gần nhất, Bạch gia chuẩn bị tiến quân vũ trụ song song khác, đúng lúc này chủ nhân trở về nên ta mới nhắc nhở một câu."
Nhắc nhở một câu!
Bạch Đông Lâm không khỏi lặng lẽ, đúng vậy, đối với cường giả Bỉ Ngạn mà nói, chỉ là sự sống chết của mấy vũ trụ song song, chẳng qua là nhất thời, rất khó nhìn ở trong mắt, để ở trong lòng.
Mọi hành động của Bạch gia, ở trong mắt chúng sinh vô tận là tội không thể tha, thậm chí coi nó như là "Tai họa trắng", nhưng ở trong mắt Bỉ Ngạn thì chỉ cần không phải trắng trợn tàn sát vạn tộc sinh linh, cướp đoạt tài nguyên, chẳng qua là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.
Nhìn Bạch Đông Lâm trầm mặc không nói, trong lòng Khấp Huyết có chút sợ hãi, rất sợ bị chịu trừng phạt, bèn ôn hòa an ủi:
"Chủ nhân, ngài cũng không cần quá tức giận, loại tình huống này đều là thường gặp trong nhiều chư thiên, con nối dòng của cường giả có sức mạnh vô thượng chống lưng, cộng thêm việc sinh sôi nảy nở trong thời gian dài, xuất hiện tình huống như nào đều là có khả năng."
"Đây không phải trách nhiệm của ngài!"
Tư tưởng của sinh linh trí tuệ là tự do, cho dù là ở trong hoàn cảnh giống nhau cũng sẽ tạo ra các loại các dạng nhân cách, có thiện có ác, điều này không liên quan đến nơi sinh, nó là vì "thiên tính" .
Cường giả, cũng không có cách nào khống chế được từng tộc nhân không biết đã sinh sôi nảy nở và đã trải qua bao nhiêu đời của con nối dòng của mình trong năm tháng vô tận, trừ phi là đánh lên "cương ấn tư tưởng", hoặc là thêm khuôn ý chí vào trong truyền thừa huyết mạch.
Có rất nhiều thủ đoạn có thể làm được chỉ trong một lần duy nhất, vĩnh viễn loại bỏ hậu hoạn, nhưng có rất ít cường giả sẽ làm như vậy đối với con nối dòng, đây là cách làm trái với nhân quyền, diệt tuyệt nhân tính, cũng sẽ ảnh hưởng đến ý thức tu hành của tộc nhân.
Đương nhiên Bạch Đông Lâm cũng biết mấy thứ này, thế nên hắn không nhiệt tình lắm đối với việc sinh sôi nảy nở con nối dòng, bởi vì dưới tiền đề không can dự vào đó, ai biết trong hậu đại của mình sẽ gặp phải loại mặt hàng khốn nạn nào.
"Hừ! Nói nhảm cái gì thế? Nếu không phải nhìn mặt mũi của ta, những thế lực đứng đầu lưng dựa Bỉ Ngạn ấy sao có thể nhượng bộ Bạch gia cho được? Sao có thể nuôi cho bọn họ cái thói quen ấy được?"
Bạch Đông Lâm lạnh lùng trừng mắt, hắn nhất coi thường nhất là ỷ mạnh hiếp yếu, bạo lực gia đình, huống chi lại còn mượn tên của hắn nữa chứ, đây không phải tương đương với hắn cũng tham dự vào trong đó sao?
Khấp Huyết bị dọa hoảng sợ, không dám lên tiếng nữa, sợ lại nói sai gì đó.
"Đại tỷ, nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ đệ, cứ giao cho đệ xử lý đi, đệ tin tưởng Nhị ca cũng sẽ ủng hộ đệ thanh lý môn hộ thay hắn."
Giọng điệu âm u, mơ hồ có sát ý bắt đầu khởi động.
"Ừ."
Bạch Nguyên Trinh nhẹ nhàng gật đầu, đã nhận ra cơn giận trong lòng tiểu đệ mình, bèn đè xuy nghĩ tự ra tay xuống, nàng ta là Nữ Đế, không quen nhìn nhất là người thống trị bắt nạt bách tính bình dân.
"Đi!"
Bạch Đông Lâm vung tay lên xé ra không gian, khe nứt đen kịt chạy dọc trong vũ trụ, thần quang lan tràn bao vây lấy một đám quân phản kháng cùng nhau vượt qua khoảng cách vô biên, tốc hành đến trung tâm phúc địa của Bạch gia trong tiếng kêu la om sòm.
Giống như không có tầng tầng trận pháp phong tỏa.
Cùng lúc đó, tất cả chúng sinh của giới này, bất luận là đang ở trong góc nào cũng đều cảm thấy tầm nhìn mơ hồ một hồi, ngay sau đó là nối tiếp với một cảnh tượng xa lạ.
Bạch Đông Lâm muốn lấy lại danh tiếng cho Bạch gia, xóa đi ác danh "Tai họa trắng", hắn muốn thanh lý môn hộ ở trước mặt tất cả mọi người.
"Người chủ sự Bạch gia, tốc tốc đến đây gặp ta!"
Ầm ầm --
Lôi âm cuồn cuộn vang vọng đất trời, lúc này vô số sinh linh trong thế giới bí cảnh đều bị giật mình tỉnh giấc, ngửa đầu nhìn ra xa phía chân trời.
"Làm càn!"
"Lớn mật!"
"Kẻ xấu phương nào mà dám đến Bạch gia giương oai, muốn chết phải không?"
Trong một chớp mắt, hư không nghiền nát, rất nhiều thân hình bước ra, trong mắt đầy sát cơ, hung hăng nhìn chăm chú vào Bạch Đông Lâm, một lời không hợp đã kích phát thần thông, bắt đầu chém giết.
"Bá đạo cỡ nào chứ? Năm rộng tháng dài, Bạch gia chỉ nuôi ra được những thứ phế vật này sao?"
Bạch Đông Lâm lắc đầu thở dài, không làm được một người tốt thì cũng cho qua, làm nhân vật phản diện, lại còn chả có ánh mắt gì nữa, không biết kẻ địch mạnh yếu thế nào đã mạo muội xuất thủ, có thể tưởng tượng được đến tột cùng là hoàn cảnh như thế nào, bá đạo ra sao mới có thể nuôi ra loại tâm tính trong mắt không có người khác này.
"Đồ không biết sống chết, hôm nay ta sẽ thay Nhị ca thu hồi cái mạng nhỏ của các ngươi!"
Ánh mắt nghiêm khắc đảo qua và hóa thành đao mang sắc bén vô cùng, một đám tu sĩ Bạch gia đều bị chém rụng đầu, gọn gàng, máu phun đầy không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận