Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 309: Cửu tiểu thư Đa Bảo Phong

“Đúng vậy, đa số những món đồ trong này đều là đồ ở Minh Dự cổ giới.” Việc này cũng chẳng có gì mà phải giấu diếm cả. Nếu là chỗ khác thì còn cần che che lấp lấp, lén lút bán ra ngoài chứ ở Thánh Tông thì cơ bản là không cần để ý đến những thứ này. Chỗ pháp bảo này nhìn thì có vẻ nhiều nhưng cộng hết lại có khi giá trị còn không bằng một món thánh khí trung phẩm hơi tốt một chút.
Chưởng quỹ lộ ra vẻ quả nhiên là như thế. Đây không phải là lần đầu hắn ta nhìn thấy phương pháp luyện khí thô sơ tệ hại này, chẳng qua đúng là lần đầu tiên nhìn thấy số lượng nhiều như vậy.
“Công tử, lão hủ thật không dám đấu diếm. Số pháp bảo này của ngài, ngoại trừ số ít thuộc Càn Nguyên giới cùng mấy món linh khí ra thì phần lớn đều không có giá trị gì. Gần như là chỉ có thể nấu lại, tinh luyện tài liệu bên trong nên giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, tất nhiên là hắn hiểu rõ lời của chưởng quỹ. Pháp bảo mà tiểu thế giới như Cổ Giới chế tạo thường có thủ pháp luyện chế rất thô sơ, minh văn được khắc bên trên cũng cực kỳ tầm thường, chỉ cần là tu sĩ Càn Nguyên giới có tí kiến thức thì sẽ chẳng thèm để mắt nên chỉ còn mỗi cách là nấu lại.
Chỉ có linh khí, bởi vì sử dụng tài liệu quý giá để luyện chế nên có giá trị không nhỏ.
“Chưởng quỹ, ta sẽ không trả giá. Ngươi cứ xem rồi cho giá đi, dùng điểm cống hiến, linh thạch, đan dược để chi trả đều được.”
Chưởng quỹ trầm tư chốc lát, đứng dậy hơi hành lễ với Bạch Đông Lâm nói:
“Công tử, số lượng khoản giao dịch này thật sự là quá lớn, lão hủ không làm chủ được. Vẫn xin ngài chờ chốc lát, để lão hủ đi hỏi ý kiến đại nhân phía trên.”
Bạch Đông Lâm gật đầu đồng ý, để mặc cho chưởng quỹ rời đi. Với tên tuổi, tài sản nhiều như nước của Đa Bảo Phong, còn chưa đến mức lừa mấy món đồ nát của hắn đâu.
Bạch Đông Lâm bưng linh trà lên, bình chân như vại thưởng thức. Chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ, chưởng quỹ đã quay về.
“Công tử, nghe qua ý của đại nhân phía trên thì Luyện Bảo Các chúng ta nguyện ý dùng năm mươi vạn điểm cống hiến, cộng thêm một triệu linh thạch thượng phẩm để thu mua những pháp bảo này. Không biết công tử có hài lòng với giá tiền này không?”
Bạch Đông Lâm hơi ngoài ý muốn. Không phải là do cái giá này rẻ quá mà ngược lại thì cao hơn hắn dự tính đến ba phần. Xem tình hình thì Luyện Bảo Các làm không công, chẳng có lời rồi!
Bạch Đông Lâm chưa bao giờ cho là bánh bao có nhân từ trên trời rơi xuống là một chuyện may mắn gì nên nghĩ ngợi một lát thì nói với chưởng quỹ: “Không biết đại nhân của các ngươi có lời gì muốn nói với ta chăng?”
Trong thời gian một chung trà kia, chắc đối phương đã điều tra xong tình báo về mình. Một triệu món pháp bảo, hơn nữa phần lớn đều xuất thân từ Minh Dự Cổ giới, muốn khiến người khác không chú ý thì không thực tế một chút nào.
Chưởng quỹ nghe vậy thì ánh mắt lập tức sáng lên, hơi khom người nói:
“Vị đại nhân ban nãy lão hủ đi gặp là Cửu tiểu thư của Đa Bảo Phong. Cửu tiểu thư sai lão hủ chuyển đến ngài một câu: Cửu tiểu thư rất khâm phục thực lực của công tử, muốn kết giao bằng hữu với ngài.”
Ta thấy không phải bội phục thực lực mà là coi trọng tiềm lực của ta đi! Bạch Đông Lâm biết rất rõ, tình huống Cổ giới như vậy mà lại có thể lấy được nhiều pháp bảo thế này thì đã đủ chứng minh sự bất phàm của hắn.
Bạch Đông Lâm trầm ngâm trong chốc lát, vẫn đưa tay nhận lấy nhẫn thanh đồng. Pháp bảo bên trong đã đổi thành một triệu linh thạch thượng phẩm, có lời không chiếm là rùa già rụt đầu. Không phải chỉ là kết giao bằng hữu thôi à, cũng chẳng phải là yêu đương thì có gì ghê gớm chứ.
“Thay ta cảm tạ Cửu tiểu thư.”
Đợi chưởng quỹ dùng vòng tay chuyển năm mươi vạn điểm cống hiến xong, Bạch Đông Lâm đứng dậy cáo từ.
“Công tử đi thong thả!”
Dùng một đám ‘rác rưởi’ vô dụng đổi lấy năm mươi vạn điểm cống hiến, trong lòng Bạch Đông Lâm vẫn rất hài lòng. Một triệu linh thạch thượng phẩm không đáng là gì, mấu chốt là điểm cống hiến này vô cùng quý giá. Không phải là thứ có thể dùng linh thạch mà đong đếm được.
Năm mươi vạn điểm cống hiến có thể đổi năm môn thần thông nghịch thiên. Nếu đổi lại là ở một số tiểu thế giới thì đã có thể đào tạo ra năm nhân vật nghịch thiên cấp thần rồi cũng nên. Lúc trước chọn bái nhập Cực Đạo Thánh Tông, đúng là không sai mà.
“Bạch Đông Lâm, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Ở đây mà cũng gặp được ngươi. Ngươi ra khỏi Hắc Ngục từ lúc nào thế?”
Bạch Đông Lâm dừng bước.
Giọng nói khiến người ta chán ghét này…
Bạch Đông Lâm quay đầu lại nhìn thì thấy Đồ Nhai vẻ mặt bá đạo, đôi mắt hổ tràn ngập chiến ý nhìn chằm chằm vào mình.
Ha ha, không phải chứ. Tên Đồ Nhai này nghĩ đến mức cho rằng có thể thắng được mình rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận