Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 197: Thống Khổ (1)

Bạch Đông Lâm ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy bên trong mỗi bong bóng lại là một khung cảnh khác nhau, núi đao, biển lửa, cắt lưỡi, đào tâm, nồi chảo các loại. So với mười tám tầng địa ngục thì cái này còn hơn một chút. Trong mỗi cảnh tượng đều có một tu sĩ đang thụ hình, tiếng kêu gào thảm thiết không hề bị ngăn chặn truyền vào trong tai Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm còn nhìn thấy cả tiểu hòa thượng Minh Tịnh ở trong bong bóng. Tiểu hoà thượng đang bị xiềng xích rất lớn trói gô trên một cây trụ sắt, phàm nhân quỳ đầy trước mặt Minh Tịnh.
Vài đại hán cường tráng cầm đại đao, cứ một đao là một đầu người lăn xuống, vẻ mặt tiểu hoà thượng Minh Tịnh vô cùng thống khổ, chỉ có thể yên lặng tụng niệm kinh Phật.
Ác thật luôn đấy! Đây là giết chết lòng dạ người ta còn gì!
Bạch Đông Lâm quan sát bốn phía, phát hiện trong hư không có hai hàng chữ lớn đang trôi nổi:
“Thống khổ nhất thế gian là cái gì?
Muốn lấy bảo vật của ta, phải gánh chịu đau đớn khổ sở của ta.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lộ ra ý cười.
Thống khổ à? Hắn thấy thế gian này thống khổ nhất chính là trước mắt có một sóng năng lượng cường hóa siêu mạnh mà bản thân lại không nắm chắc, khiến nó trốn mất biệt, cái này không phải là thống khổ thôi đâu, hắn có thể hiểu mà!
Bạch Đông Lâm vừa tiến lên một bước thì đã bị một cái bong bóng hút vào. Nháy mắt đã có một luồng dao động không tên bao phủ lấy hắn. Thần sắc Bạch Đông Lâm thoáng biến đổi rồi lại lập tức khôi phục bình thường.
Thế mà hắn lại bị hạ phong cấm!
Linh Khiếu, Huyết Nguyên của thân thể đều bị phong cấm cả rồi, may mà linh hồn này kia lại rất bình thường.
Nhưng cũng chẳng sao, tầng này lại không cần chiến đấu, chỉ cần lĩnh hội thống khổ là được rồi. Vừa đúng lúc hắn vẫn có chuyện muốn làm, nhân cơ hội này làm luôn một thể cho xong.
Bạch Đông Lâm đi vào bong bóng thứ nhất, là núi đao. Lúc này hắn đang ở trên núi đao, cả người chỉ mặc mỗi một cái quần đùi tứ giác màu đen. Khoảnh khắc bị phong cấm, hắc bào của hắn đã lập tức tiêu tán. Cái quần đùi đen này là do bí cảnh mặc cho hắn, nó được cấu thành từ một luồng năng lượng đặc biệt.
Cúi đầu nhìn lại chân núi, chỗ nào cũng là lưỡi đao sắc bén rậm rạp chằng chịt. Chưa kịp nhìn kỹ thêm chút nữa thì Bạch Đông Lâm đã cảm thấy hình như có luồng sức mạnh nào đó đẩy mình một cái. Nhoằng cái hắn đã té lộn nhào, lăn lông lốc xuống dưới.
Lăn từ đỉnh núi xuống một lát thì toàn thân trên dưới Bạch Đông Lâm đã không có một miếng thịt lành lặn, rách tung toé. Phong cấm này rất lợi hại, ngay cả phòng ngự thể xác của hắn cũng bị che mất.
Lúc này Bạch Đông Lâm cảm giác như có luồng năng lượng hiện lên từ trong hư không, muốn trị liệu thương thế của hắn. Đáng tiếc là chưa kịp tiếp cận thì Bạch Đông Lâm đã tự khôi phục như lúc ban đầu. Năng lực bất tử bất diệt không bị phong ấn nên năng lượng trong hư không kia thất nghiệp, lùi lại.
Bóng hình Bạch Đông Lâm mờ nhạt rồi nháy mắt đã quay lại đỉnh núi.
Chỉ thế này thôi à? Không được đâu, chỉ được có tí năng lượng như vậy. Cái chính là không đủ đau nhức nha!
Hắn còn muốn nhân cơ hội cảm ngộ pháp tắc Thống Khổ mà.
Sau lưng lại có một luồng sức mạnh truyền đến, trong nháy mắt lại bị xuống núi đao, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy chục lần. Bạch Đông Lâm dụi dụi con mắt, bất đắc dĩ nói:
“Làm ơn đi, có thể làm trò gì mới mẻ hơn không? Ta sắp ngủ gật luôn rồi này!”
Giống như cảm ứng được Bạch Đông Lâm coi thường núi đao, khung cảnh xung quanh mờ dần rồi lấp loé, Bạch Đông Lâm đã được chuyển vào một cái bong bóng khác. Lần này hắn bị xiềng xích trói gô trên cột sắt, có đại hán che mặt cầm tiểu đao sắc bén đi đến.
Thủ pháp của hắn ta rất nhanh nhẹn, chỉ trong một hơi thở đã mở phanh lồng ngực Bạch Đông Lâm, móc trái tim còn đang đập thình thịch của hắn ra rồi ném xuống đất. Vết thương nhanh chóng khép miệng, trái tim lại mọc ra.
Thời gian một chén trà qua đi, tim Bạch Đông Lâm đã chất thành đống trên đất mà sắc mặt hắn vẫn mặt không hề thay đổi, nhởn nhơ nói:
“Tiếp đi đạo hữu ơi!”
Bong bóng cắt lưỡi, thao tác cũng na ná như vậy. Một lát sau đã thấy Bạch Đông Lâm: “Ưm ưm ah ah!”
Bong bóng chảo dầu. Một chiếc khăn mặt trắng được phủ lên đầu Bạch Đông Lâm, hai tay khoác lên vành chảo sắt, bên trong là dầu sôi sùng sục, liếc mắt còn thấy mấy đại hán cường tráng không ngừng tiếp thêm củi đốt.
“Này, có thể đốt lửa mạnh lên tí nữa hay không? Ta tới ngâm suối nước nóng chắc?”
“. . .”
Trải qua trên trăm loại bong bóng, cuối cùng thì Bạch Đông Lâm cũng đến được một chỗ khiến hắn hài lòng.
Chỉ thấy Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên lửa nóng hừng hực, ba loại hỏa diễm đen, trắng, đỏ quấn quanh người hắn, còn có từng luồng âm phong thổi từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân. Làm như xương cốt, lục phủ ngũ tạng cũng như bị thổi sạch.
Trong Thần Hải còn có vô số tiểu đao xám lạnh, từng đao từng đao cắt vào linh hồn Bạch Đông Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận