Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 708: Bị lôi kiếp đánh cho tê dại

Đây cũng là lý do Bạch Đông Lâm dám thi triển Diễn Giải Quẻ Hào với quy mô lớn mà không kiêng kỵ gì cả. Bởi trong lòng hắn rất rõ ràng, chút dao động trong phạm vi nhỏ của sông vận mệnh sẽ không ảnh hưởng chút nào tới xu thế chung. “Thôi kệ đi, sau này có cơ hội ta sẽ tìm ra vị ký chủ đặc biệt này, bây giờ ta vẫn nên hưởng thụ thành quả thắng lợi cho thỏa thích đi!”
“Ha ha ha, lôi kiếp này cũng là của ta rồi!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên vẻ hưng phấn, hắn vừa sải bước đã phút chốc xuất hiện trên mặt biển, bên dưới mây đen vạn dặm.
“Pháp Thiên Tượng Địa!”
Ánh mắt hắn tỏa sáng rực rỡ, thi triển thần thông, thân thể điên cuồng bay vút lên. Trăm trượng, nghìn trượng, đến khi đạt được con số to lớn mới chậm rãi dừng lại.
‘Bùm!”
Song quyền to lớn nắm chặt lại, hư không lập tức nổ tun, vỡ vụn, lòng bàn tay như đang cầm hai cái động đen thật lớn.
“Ôi trời ạ, bây giờ ta đã mạnh vậy rồi sao?”
Nếu như hắn tiếp tục thi triển thăng hoa cực điểm, vậy chẳng phải hắn sẽ bay thẳng lên sao?
‘Ầm ầm!’
Sức mạnh sấm sét khủng khiếp tập hợp lại, sắp giáng mà chưa xuống.
Bạch Đông Lâm chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt rực rỡ mắt nhìn chăm chú vào trong mây đen, quát lớn: “Đến đây đi! Chơi ta cho đã đi! Hôm nay ngươi không giết ta thì ngươi cũng đừng hòng đi khỏi!”
‘Rắc!’
Sấm chớp to đến mười mấy trượng, đỏ rực khủng khiếp vượt qua hư không, chớp mắt đã bổ vào trên cái đầu lâu cực lớn của Bạch Đông Lâm.
‘Gào!’
“Còn khỏe! Lại đi!”
‘Ầm ầm!’
‘Rắc!’
“Má nó, quá thoải mái đi! Mạnh thêm chút nữa!’
‘Rắc rắc!’
“Nỗ lực lên! Đừng có từ bỏ, nữa đi!”
‘Rắc!’
...
Tại dòng sông nham thạch vô biên vô hạn bên dưới lòng đất, trong một dòng xoáy nham thạch nóng chảy to lớn tột cùng, kéo mấy vạn dặm, rực đầy lửa.
Huyết hồng hỏa điểu khẽ đập cánh, nhấp nhô lên xuống trong dòng nham thạch nóng chảy hừng hưc.
Trên khuôn mặt chim to lớn là biểu cảm quái dị.
Đó là cái loại biểu cảm mà cực kỳ khiến người ta liên tưởng đến việc sau khi ngồi lên bồn cầu rồi mà lại không ‘đi’ được.
Rõ ràng hắn ta cảm ứng được lôi kiếp đã ở phía trên rồi, nhưng lần lôi kiếp này cứ giống như nương tử vừa mới qua cửa, vẫn còn thẹn thùng vậy. Bà nói ra, chính là mãi không giáng xuống!
Vậy nên hắn ta rất khó chịu!
Đã tê rần! Hắn hoàn toàn tê rần rồi!
Thân thể cao lớn của hỏa điểu run lên nhè nhẹ. Hắn ta sắp sửa không kiên trì nổi nữa rồi. Nếu như lôi kiếp không phủ xuống, hắn cũng sắp sửa không duy trì nổi sự thăng bằng ít ỏi của cơ thể nữa.
Đột phá thất bại, hậu quả rất nghiêm trọng!
Hai mắt lớn của hỏa điểu phút chốc đỏ tươi, điên cuồng hót vang.
‘Huýt!’
“Đừng ép ta!”
“Đừng có ép ta chủ động ra tay à!”
Thân thể cao lớn của Bạch Đông Lâm đứng sừng sững trong hư không, tóc đen dài như mực đã hoàn toàn biến thành quả đầu trọc, áo đang mặc bị đốt hủy hoàn toàn, duy chỉ có một cái quần dài là được hắn sống chết bảo vệ, bí thuật Huyết Giáp được điên cuồng thi triển liên tục không ngừng.
Đây là cái quần, là tôn nghiêm cuối cùng của hắn!
Trong hai mắt to lớn là sấm sét màu sắc rực rỡ nhấp nháy bất định. Hắn cứ nhìn chọc chọc lên trời cao, nhìn mây đen đã kinh biến đến mức trở nên cực kỳ mỏng manh.
Dường như lần lôi kiếp này cũng không quá mạnh mẽ, trông như là sắp bị ép khô vậy, nhưng sấm sét đã chậm chạp không hề đánh xuống lại không rút đi, không biết là đang xoắn xuýt gì nữa.
“Hừ, đồ cái thứ không biết điều! Nếu ngươi đã tiếc không đi vậy thì đừng đi nữa!”
Bạch Đông Lâm hừ lạnh một tiếng, dưới chân giẫm mạnh một cái, hư không sụp xuống, nổ tung. Cơ thể tựa núi cao hóa thành luồng sáng, phút chốc đã bắn vào trong biển sấm của mây đen.
‘Rắc rắc!’
Mây đen lôi kiếp như bị ‘mạo phạm’ vậy, biển sấm mênh mông lập tức sôi trào, từng luồng sấm chớp đủ mọi màu sắc hóa thành rồng sấm khổng lồ, múa lượn xung quanh, bay tới quấn lấy Bạch Đông Lâm.
“Đến thì hay lắm! Ám giới!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng ngời, tiến tới không lùi, lặn một cái xuống nước, lao vào trong biển sấm, đồng thời một tia sáng đen chui ra khỏi lồng ngực hắn, lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Tuy là sức mạnh của lôi kiếp cuồng bạo, chiếm đoạt chuyển hóa trở nên gian nan lạ thường, nhưng có thể chiếm đoạt chút nào thì hay chút đó, nếu không được gì thì lãng phí cũng không tốt.
Bạch Đông Lâm ‘dong chơi’ trong đại dương lôi kiếp, vô số công kích lao vào người khiến hắn giống như một cái đèn lớn ngâm nước vậy, cả người đều lập lòe liên tục, trong thất khiếu càng phun ra trụ sáng sấm sét to lớn.
Đau đớn vô cùng vô tận quấn lấy người, nhưng ý chí cứng rắn chẳng dao động mảy may. Chỉ có luồng năng lượng khổng lồ không ngờ tràn ra, khiến trong lòng Bạch Đông Lâm dấy lên chút vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận