Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1966 - Tin tức đến từ quá khứ (3)

"Ta càng có khuynh hướng một loại quan điểm khác, vật này có lẽ chỉ do chủ nguyên điểm ngẫu nhiên đoạt được, ngay cả ta cũng không thể ảnh hưởng nó, còn có thể nhắc chuẩn thời gian tương lại không sai một chữ, sợ rằng..."
Người siêu thoát ở đây đều vô cùng nhạy bén, nghe vậy càng cau mày chặt hơn, kinh ngạc ra mặt.
"Logic ư?"
Cổ im lặng không nói, cũng không phủ nhận, trở tay cất đá cuội màu đen vàng đi.
"Như vậy xem ra, dị động của Hắc Tai lần này thật có mưu đồ khác, không chỉ đơn giản là vì thần quang bảy màu mà thôi."
"Cổ, nếu các ngươi quyết định tin tưởng văn tự trên hòn đá kia, vậy cũng có suy đoán gì rồi chứ?"
"Ít ra nếu so sánh hai bên thì vạn tộc đạt được lợi ích tuyệt đối không thấp hơn Tai họa đen!"
Đạo chủ nghe vậy thì ánh mắt lay động, lông mày trắng xóa phất phơ, giọng nói già nua vang vọng vực Bạch Không.
"Dính đến lực lượng logic thì chúng ta phải hết sức cẩn trọng."
"Thời điểm này chắc chắn có chuyện quan trọng không muốn người biết xảy ra. Dù với Tai họa đen hay vạn tộc cũng như nhau."
"Có thể mưu đồ của Tai họa đen đã thành công, chẳng lẽ chúng ta thì không? Có thể dùng lực lượng logic nhắn nhủ tin tức tới hiện thế, lợi hại được mất trong đó không cần nói cũng biết."
Vực Bạch Không rơi vào an tĩnh, rất nhiều tầm mắt đổ dồn tới, đều lặng lẽ gật đầu.
Từng bóng người lần lượt biến mất, rời khỏi Bạch Không, người siêu thoát vạn tộc đều tự về đạo trường của chính mình.
Ánh mắt Chiến lập lòe, cũng chậm rãi đứng dậy, tâm tư đã không ở chỗ này.
"Hử?"
"Chư Thiên Chỉ Qua?"
Chiến vui vẻ ra mặt, ý niệm khẽ động đã khóa được tọa độ thời không. Xem ra Đông Lâm thật sự tràn đầy tự tin, vậy mà lại chủ động thu hồi che lấp của bia đá Vô Danh.
Rõ ràng là muốn gặp hắn ta một lần.
Thái A đại lục, sát biên giới Hư Vô.
Nơi này là một mảnh đất rộng lớn, từng có vô số đại quân Hắc Tai trú đóng. Dù là mấy trăm tỷ năm trước từng bị hủy hoại mai một, nhưng chiến ý của quân đội vẫn kéo dài không tan, lặng yên chảy xuôi, bồng bềnh trong thời không tuyệt đối.
Lúc này, khái niệm "chiến ý" hơi dập dềnh rung động, Chiến tươi cười bước ra, thân thể khôi ngô vĩ ngạn mơ hồ không rõ, bị bao phủ trong ánh sáng của khái niệm.
Vực Bạch Không cách nơi này xa xôi vô cùng, gần như ngang dọc Chư Thiên Tuyền Qua, vậy mà Chiến chỉ hơi suy nghĩ đã tới nơi, có thể ít nhiều nhìn ra được sức mạnh người siêu thoát to lớn nhường nào.
"Hả?"
Hai mắt Chiến hơi ngưng đọng, vẫy tay một cái, kéo bia đá Vô Danh đang an tĩnh lơ lửng cách đó không xa vào lòng bàn tay. Hắn ta thoáng trầm tư, lập tức qua đầu nhìn về phía đại lục Thái A bên dưới.
Hắn tin chắc, với tính tình của Bạch Đông Lâm thì sẽ chẳng bày trò đùa dai như vậy.
Đường nhìn của hắn ta xuyên qua sương mù đỏ tươi dày đặc bao phủ Thái A đại lục, hướng tới đại địa đen kịt, đổ nát, an tĩnh bên dưới, thấy vô số cơ thể Bạch Đông Lâm nhanh chóng di chuyển tới lui liên tục, thỉnh thoảng bàn tay xuất hiện một quả cầu ánh sáng ngọc, thận trọng đặt vào sâu trong tâm mặt đất.
"Đông Lâm tiểu hữu, ngươi đang làm gì thế?"
Chiến bước ra một bước, nháy mắt xuất hiện sau lưng Bạch Đông Lâm. Với cảnh giới của hắn ta, đương nhiên có thể nhìn ra người này phân thân. Tuy cũng âm thầm đoán được cái gì, nhưng hắn ta vẫn trưng ra vẻ mặt quái dị hỏi tới.
"Ồ, Chiến tiền bối tới rồi, chờ ta một lát, ta xong bây giờ đâ."
Bạch Đông Lâm quay đầu nhìn thoáng qua Chiến, khóe miệng hơi nhếch, có vẻ âm hiểm lạnh lẽo. Động tác tay lại liên tục không ngừng nghỉ, bắn một quả cầu sáng áp súc từ Chư Thiên Tuyền Qua mà hành vào dưới nền đất, lực lượng Tuyền Qua hơi dật tán, khí tức khủng bố lập tức bị ẩn nấp không thấy.
Một lúc lâu sau, vô số bóng dáng đồng thời ngừng tay, tụ lại chính chủ.
Bạch Đông Lâm phủi tay, nhìn một vòng Thái A đại lục, xác định không có quên gì mới hài lòng gật đầu.
"Xong!"
"Thái A Chiến Vực đã hoàn toàn ngừng lại, Hắc Tai đánh mất tư cách đi vào bảo địa Hôi Tịch này, sao có thể cam tâm được? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ sau khi Hắc Tai vượt qua đau thương trong trận chiến là sẽ ngóc đầu trở lại."
"Hì hì, đến lúc đó chỉ sợ đại quân Hắc Tai tới ít quá thôi. Phần đại lễ ta bố trí tỉ mỉ này cũng đủ để bọn họ nếm đủ!"
Nào phải chỉ nếm đủ mà thôi, Đông Lâm vẫn rất khiêm tốn. Nếu không có người siêu thoát nhúng tay, Hắc Tai đến bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
Ánh mắt Chiến sáng lên, nhìn xuyên mấy thứ khủng bố chôn dưới mặt đất đen kịt, không nhịn được giật giật mày. Tiểu tử này đúng là âm hiểm tàn nhẫn!
Hơn nữa, thần quang bảy màu này cũng quá nghịch thiên đi chứ. Chẳng những có thể Bất Diệt Bất Tử kỳ quái, còn có thể cắt ra thế giới Linh Khiếu trong cơ thể không giới hạn số lần, còn lập tức khôi phục. Ngay cả hắn ta cũng không nhìn ra chút vết tích nào, càng không nhìn thấu tận cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận