Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 949: Hàng hóa không tồi

Nó chậm rãi chuyển động đến phía trên không của khu vực nhà trống người đã bỏ đi kia, thần quang dập dờn, mấy thân ảnh vừa sải bước rời khỏi chiến hạm, nhoáng một cái bóng dáng đã xuất hiện trên mặt đất. “Ti chức đến từ kho báu Nhân tộc, cầu kiến lĩnh chủ đại nhân!”
Kẽo kẹt! Cửa trạch viện tự động mở ra.
“Mời vào.”
Năm người đứng thẳng, nhìn không chớp mắt, cẩn thận tỉ mỉ đi vào. Bạch Đông Lâm đã ngừng tu luyện, xuất hiện trong tiền viện để chờ, ánh mắt mơ hồ mang theo vẻ chờ mong.
“Bái kiến lĩnh chủ đại nhân!”
“Không cần đa lễ, chư vị vất vả rồi, đã thuận lợi đưa đồ của ta đến rồi à?”
“Đương nhiên!”
Người cầm đầu khẽ gật đầu, sau đó còn nói thêm: “Lĩnh chủ đại nhân, chúng ta phải làm việc theo trình tự, nếu có chỗ nào đắc tội thì xin hãy tha lỗi.”
“Không sao, các ngươi cứ tuỳ ý.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu cười một tiếng, đã đoán được đối phương muốn làm gì. Chỉ thấy bốn người đằng sau lật bàn tay một cái, đồng thời lấy ra một viên cầu tối tăm, nhẹ nhàng ném đi, viên cầu bay khắp nơi trong sân nhỏ, giữa rung động chợt hiện ra một màng ánh sáng dày đặc bao phủ toàn bộ trạch viện, ngăn cách tất cả khí tức và ánh nhìn.
“Lấy đồ ra đi!”
“Vâng!”
Bốn người kia khẽ gật đầu, đứng thẳng theo một hướng riêng, tất cả đều giơ tay phải ra, trên chiếc nhẫn ở ngón giữa từng người bắn ra một cột sáng, bốn cột sáng giao nhau tạo thành điểm sáng chói mắt, nhanh chóng khuếch tán thành một vòng xoáy thông đạo, có một cái rương kim loại đen nhánh từ bên trong đó rơi ra.
Rương kim loại vuông vức, mặt ngoài phủ kín Thần Văn huyền ảo, bên trên có một vết lõm, là một dấu bàn tay rõ rệt.
Bạch Đông Lâm ngầm hiểu, trước tiên không giơ tay lên mà đưa tay trái ra đặt trên chưởng ấn, dấu ấn Chiến Hồn trên mu bàn tay hiện ra, hạ xuống từng tia từng tia sáng xen lẫn quấn quanh với Thần Văn phức tạp bên trên rương kim loại.
Răng rắc!
Rương kim loại vỡ ra, mấy món vật phẩm nổi bồng bềnh, một chiếc nhẫn trữ vật, bốn viên cầu thuỷ tinh trống rỗng cùng một viên cầu huyền tinh đen kịt trống rỗng, viên cầu huyền tinh này dùng để chứa hạt giống pháp tắc vô song kia!
Bạch Đông Lâm vung tay lên, thu hết đồ vật vào trong Quang giới, ý niệm đảo qua nhẫn trữ vật, đó là rất nhiều tài nguyên mà hắn mua được, hắn hài lòng khẽ gật đầu.
“Không tệ! Hàng hóa không tồi!”
“Nếu đã như vậy, chúng ta không quấy rầy lĩnh chủ đại nhân ngài nữa, xin được cáo lui trước!”
Năm người trông thấy đã hoàn tất nhận hàng, trong lòng đều thở dài một hơi, bảo vật quý giá như thế, nếu như bị mất, cho dù họ có táng gia bại sản thì cũng không thể nào đền nổi.
“Đi thong thả.”
Hoàn thành giao nhận rườm rà, màn hào quang ngăn cách cũng tiêu tán đi, năm người đều chắp tay thi lễ rồi hoá thành độn quang quay về chiến hạm, chiến hạm phá vỡ hư không, trong nháy mắt rời khỏi Hằng Tinh giới này.
Từ đầu tới cuối họ không hề có bất kỳ trao đổi gì với thành chủ Đan Thành Cương của nơi này, trái lại còn khiến cho cư dân ở toà thành trì này ngạc nhiên lẫn nghi ngờ không thôi, họ không biết có chuyện gì xảy ra mà lại đưa đến chiến hạm đen kịt như thế.
Thần niệm của Bạch Đông Lâm có hơi động, cảm giác trong phạm vi trăm dặm không hề có một khí tức sinh mệnh nào, không khỏi cảm thán những người này quá mức cẩn thận.
Chẳng qua chỉ là chuyển phát nhanh thôi mà, có cần phải làm rầm rộ như vậy không?
Hắn ta im lặng lắc đầu, nhoáng cái, bóng dáng Bạch Đông Lâm lại quay vào mật thất. Mặc dù cũng gây ra một chút động tĩnh, nhưng mật thất này đã được hắn gia cố cẩn thận, không sợ sẽ có người đến quấy rầy hắn, cũng không cần phải di chuyển cứ điểm, hắn thật sự đang rất nóng lòng, không còn muốn trì hoãn thêm một chớp mắt nào nữa!
Trước tiên, hắn gieo xuống bốn hạt giống pháp tắc cấp tuyệt thế này, thể nội nhận càng nhiều pháp tắc thì càng mạnh, càng có thể nâng cao xác suất thành công hơn!
Mặc dù trong lòng có tự tin tuyệt đối, nhưng từ trước đến nay Bạch Đông Lâm không bao giờ ngại thêm vài sự đảm bảo cho bản thân, Duy Độ thời gian này cực kỳ hiếm thấy, không thể sai sót.
Thần hồn ý niệm tuôn ra, chậm rãi rót vào bốn quả cầu thuỷ tinh trống rỗng, dẫn dắt hạt giống pháp tắc bên trong nhập vào thể nội, Linh Khiếu Chủ số lượng không nhiều lấp lánh óng ánh thần quang, hạt giống pháp tắc được dẫn dắt, thuận lợi gieo xuống.
Lòng Bạch Đông Lâm không vui không buồn, hắn lật tay lấy ra viên cầu Huyền Tinh trống không cùng với bảo thạch thời gian, mỗi tay một quả, còn riêng mình thì tràn đầy khí tức huyền diệu.
“Thời gian thế giới, thời gian Duy Độ, hiện thực xen lẫn với ảo tưởng, hôm nay, cùng đưa vào bản thân!”
“Diệt!”
Hơi chuyển suy nghĩ một chút, trong nháy mắt Bạch Đông Lâm tự diệt, nháy mắt kế tiếp lập tức phục sinh lại tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận