Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 477: Nhận ta làm huynh đệ

Chúng tu sĩ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy hoàn cảnh ác liệt, ‘lạ lẫm’ trước mặt đều không biết phải làm sao, nhưng xung quanh đều có đạo hữu đông nghìn nghịt, cảm thấy an toàn trong lòng, không đến nỗi quá hoảng sợ. “A,… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Đông Lâm giả bộ mơ màng, mở hai mắt ra, hoạt động cơ thể cứng ngắc, nói với đám người trước mặt.
Xuất hiện rồi!
Người đàn ông xứng đáng nhận được giải Oscar!
“Ồ! Sư, sư đệ, ngươi không sao chứ? Sư đệ ngươi không có chuyện gì, thật sự quá tốt rồi!”
Liên Tâm vuốt hai mắt, nhìn Bạch Đông Lâm với vẻ không thể tin được, không ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đến lúc khôi phục tinh thần, sư đệ nàng ta tâm tâm niệm niệm đã xuất hiện nguyên vẹn trước mắt nàng ta.
Nàng ta không thèm quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần sư tôn, sư đệ của mình không có chuyện gì là tốt rồi.
Niên Niên nhíu mày một cái, hai mắt nghiêm túc quan sát tứ phía, thấy không có nguy hiểm gì mới thở phào một hơi, quay đầu lại đánh giá Bạch Đông Lâm từ trên xuống dưới một hồi mới lên tiếng nói:
“Tiểu quỷ, tại sao ngươi lại quen biết Lưu Đông Xuyên đại nhân?”
Lúc ấy, nàng ta dựa theo tọa độ mà Bạch Đông Lâm đưa cho đi đến một hẻm núi, Lưu Đông Xuyên đại nhân chào hỏi nàng ta, sau đó lập tức phong cấm các nàng.
Hôm nay xem ra là Lưu Đông Xuyên đại nhân đã ra tay cứu bọn họ.
“Niên tỷ, ta nói Lưu Đông Xuyên tiền bối nhận ta làm huynh đệ, sao đó bị ta từ chối rồi, ngươi có tin không?”
Niên Niên nghe vậy, vẻ mặt như nhìn kẻ đần liếc nhìn Bạch Đông Lâm, dường như muốn nói, chỉ bằng tiểu quỷ ngươi ư, ngươi cũng xứng sao?
Bạch Đông Lâm giang tay ra, nói thật ngươi không tin, nói dối ngươi cũng không nghe, đúng là nữ nhân!
Ngay lúc Niên Niên muốn hỏi tiếp, một tiếng rồng ngâm từ nơi thâm sâu truyền tới, vô cùng chấn động.
Ầm ầm ầm!
Đất bay tứ tung, một bóng trắng hiện lên, một con Cự Long dài vạn trượng uốn lượn trên hư không.
Vốn dĩ, vẩy toàn thân Cự Long trắng như tuyết, thế nhưng hôm nay lại vô cùng bê bết, vô số vết thương trải rộng trên thân rồng, khí tức uể oải, hai mắt giống như nhật nguyệt lại ảm đạm không có ánh sáng.
Đan Kiền mở miệng rồng, phun ra một đoạn thân tháp đồng thau bị tàn phá, một đoạn vải rách màu tím.
Thân tháp bị tàn phá và miếng vải rách phát ra hào quang óng ánh, bóng dáng hư ảo của La Điện và Tử Y đại năng dường như sẽ bị nghiền nát bất cứ lúc nào lăng không hiện lên.
Bạch Đông Lâm đứng dưới, ánh mắt ngưng lại, thân rồng Thương Long khổng lồ này thu nhỏ lại hơn nghìn lần, đánh nhau kịch liệt đến bước này, mười mấy vị đại năng đứng đầu đều chết hết, chỉ còn lại ba vị, cũng chỉ còn thân tàn sắp chết.
Xem ra trong hai ngày ngắn ngủi, đối phương không tìm ra bọn họ nên đã phát tiết lửa giận lên người đám người này.
Tên La Điện này cũng không hề đơn giản, thế mà cũng không chết, chắc chắn đã được Thương Long bảo hộ.
Thân hình Lưu Đông Xuyên lóe lên, xuất hiện trước mặt ba người, trong mắt hiện lên vẻ áy náy, chắp tay nói:
“Các vị đạo hữu, mọi người vất vả rồi!”
Thân rồng vạn trượng hơi lóe lên, biến mất không còn bóng dáng, bóng dáng Đan Kiền với chòm râu lộn xộn trắng như tuyết hiện ra, không thèm quan tâm đến thương thế của bản thân, cười to nói:
“Ha ha ha, không có gì, có thể khiến cho đám gia hỏa khiến người ta chán ghét kia không công mà lui, trong lòng lão phu cảm thấy cực kỳ sung sướng!”
“Đông Xuyên, ngươi làm tốt lắm!”
Hai mắt La Điện híp lại, vẻ mặt hơi khó chịu, mặc dù trong lòng hắn ta biết rõ chắc chắn Lưu Đông Xuyên không cố tình ném bọn họ ở bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, khó chịu thì khó chịu, hắn ta cũng chẳng làm gì được, ai bảo bọn họ là đối thủ của nhau.
Ánh mắt buông xuống, đảo qua vô số tu sĩ được cứu sống, không thể nghi ngờ, lần này lưu Đông Xuyên là công thần lớn nhất, hắn ta cũng không thể nói gì.
“Đan Kiền lão sư, nếu cứ để hắc động vặn vẹo này thôn phệ Duy Độ Chi Tâm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Hai mắt Lưu Đông Xuyên đảo qua Duy Độ Chi Tâm, hai ngày này hắn ta đều ở trong thế giới thấp duy, không biết rõ về những chuyện xảy ra bên ngoài.
Đôi mắt ảm đạm của Đan Kiền nhìn chằm chằm vào Duy Độ Chi Tâm, vẻ mặt hiện lên sự khó hiểu, tất cả những nguy cơ này đều đến từ Duy Độ Chi Tâm.
Nhưng Đan Minh có thể phát triển đến trình độ này thì không thể bỏ qua công lao của Duy Độ Chi Tâm.
Nên làm như thế nào, với thân phận của hắn, hắn còn chưa có tư cách quyết định, tất cả phải đợi pháp chỉ của lão tổ.
“Không sao, hai ngày trước, hắc động vặn vẹo đã bắt đầu thôn phệ Duy Độ Chi Tâm, thế nhưng hiệu quả vô cùng thấp.”
“Duy Độ Chi Tâm không bị rung chuyển dễ dàng như vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận