Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1626 - Thập tử vô sinh (1)

Đúng vậy, dù bọn họ có gộp lại với nhau, cũng chẳng thể vượt qua một ngón tay của Bạch Đông Lâm, muốn nói người nào có thể thành công nhất, thì chỉ có thể là Bạch Đông Lâm.
“Tất nhiên, tuy nói thì nói như thế, rốt cuộc tình huống bên trong thế nào, ta không biết được, nói không chừng vào trong nhiều hơn mấy người, thì tỷ lệ thành công cũng sẽ lớn hơn, cho nên...”
Giọng điệu Bạch Đông Lâm dừng lại, đưa tay gõ nhẹ vào hư không, từng sợi dây leo chiều không gian thô to lan tràn đến từ cột sáng, trên đó treo từng viên quang cầu, có thể thấy mơ hồ bên trong có lần lượt từng bóng người đang cuộn mình.
“Đây là!?”
Sắc mặt Hi Lý Phượng sửng sốt, nàng cảm ứng được khí tức quen thuộc ở bên trong một quang cầu, đó là chính nàng!
“Như mấy người thấy.”
“Vào thời điểm luyện chế chân giới, ta cũng thai nghén tính mạng thứ hai cho mỗi một vị chúa tể các ngươi, đó cũng là nguyên nhân các vị có thể khởi tử hoàn sinh. Bởi vậy, các vị chưa bỏ mình trong trận chiến Phá Bích, có thể bước vào lối đi, cho dù gặp nguy hiểm, cũng sẽ không mất mạng một cách uổng phí.”
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều vui mừng, lo lắng trên mặt Liễu Nhất Nhất tan hết, buông lỏng bàn tay Bạch Kiếm Ca ra.
“Ha ha ha! Như thế rất tốt! Không hổ là Bạch đại nhân, quả nhiên tính toán không sót gì.”
“Cứ theo lời đại nhân nói, chúng ta yên lặng chờ tin lành ở chân giới, dù sao thì không còn gông cùm xiềng xích là Mẫu Hà, tuổi thọ của chúng ta là vô cùng vô tận, sẽ chờ nổi thôi!”
“Ừm.”
Bạch Đông Lâm nhẹ gật đầu, vì mọi người nghĩ như thế, hắn cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
“Đã như vậy, như vậy...”
“Chờ chút!!”
Thượng Cổ Thiên Đình chạy nhanh đến, quậy thời không dập dờn một hồi, Đế Tôn đứng thẳng trong đó, nét mặt vội vàng rống to.
“Bạch Đông Lâm! Mẫu Hà! Chẳng qua Mẫu Hà là một người trông coi mà thôi, đại khủng bố thật sự là ở trong lối đi đó, đó là một ngõ cụt, tiến vào thì chắc chắn phải chết!!”
“Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể đi ra bên ngoài lồng giam!”
Đế Tôn đã từng chết một lần, cứ như thay đổi thành một người khác, thất thố mà trước nay chưa từng có, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, có vẻ như Tử Vi biết chút ít gì đó, nhưng điều này cũng không quan trọng, không nhất định phải chết sao? Bất tử bất diệt chính là sức mạnh của hắn.
“Tử Vi, việc này ta tự có chừng mực, không phiền ngươi lo lắng.”
Dứt lời, hắn không nhiều lời nữa, dẫn đầu dậm chân bước vào lối đi đen nhánh, mười mấy vị chúa tể Bạch Kiếm Ca theo sát phía sau.
“Ngươi! Ngươi...”
Sắc mặt Đế Tôn biến ảo một hồi, nhưng rốt cuộc không thể mở miệng lần nữa, hắn ta bị ý chí đáng sợ của Bạch Đông Lâm dọa cho kinh sợ tại chỗ.
Là hắn ta suy nghĩ nhiều, quyết định của quái vật này, sao có thể tùy tiện dao động được?
“Sư đệ...”
Một tiếng kêu gọi u oán vang lên bên tai Bạch Đông Lâm, nhất thời bóng người dừng lại, quay đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy phía trên dây leo chiều không gian, Liên Tâm hiện ra bóng dáng, đang dùng ánh mắt cực nóng nhìn hắn.
Bạch Đông Lâm nhịn không được mà đầu lông mày run lên, vội vàng xoay người đi, nhịp bước dưới chân tăng tốc. Cũng không phải sinh ly tử biệt, lắp la lắp bắp thực sự không cần.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, một chiếc mâm tròn xen lẫn đen trắng lập tức nổ tung rồi biến mất, rơi xuống hiện thế Càn Nguyên giới.
Khi đoàn người Bạch Đông Lâm bước vào lối đi, thời không kỳ dị lập tức rung động kịch liệt, sụp đổ co vào, cột sáng ngũ sắc vỡ vụn tiêu tán, sắc mặt đông đảo chúa tể thay đổi nhanh chóng, bị thuỷ triều thời không khủng bố đánh thẳng về hiện thế.
“Quả là thế!”
“Bạch đại nhân liệu sự như thần!”
Lối đi đen nhánh, thứ liên quan đến thời không kỳ dị đều biến mất.
Có chúa tể thi triển thần thông, phóng tầm mắt quan sát dòng sông thời gian, rốt cuộc vẫn không thể khóa chặt tiết điểm thời không lúc đó nữa.
...
Vòng xoáy sau lưng co vào biến mất, mọi người rơi vào trong không gian đen nhánh quỷ dị, cảm giác đã hoàn toàn tách ra khỏi lồng giam đất trời.
“Đông Lâm!”
Sắc mặt Bạch Kiếm Ca trang nghiêm, bốn kiếm quanh thân vù vù, mấy người Hi Lý Phượng cũng có vẻ mặt cảnh giác, bao bọc vây quanh Bạch Đông Lâm.
“Các vị, tạm chờ ta một lát.”
Bạch Đông Lâm khẽ thở ra, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thần ma giới vô hạn sau lưng trải rộng ra, thần quang rực rỡ, chiếu sáng lối đi đen nhánh như ảo mộng.
“Cái này, đây là...”
Mọi người trợn tròn hai mắt, trong vô biên vô tận dị tượng này, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thế giới to lớn, ở trung tâm mỗi một thế giới đều có một bóng dáng to lớn ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, phun ra nuốt vào hỗn độn chi khí, hơi thở khác nhau, nhưng đều mạnh mẽ đến cực điểm.
“Ha ha, nên để bản đại gia ra mắt thôi!”
“A di đà phật!”
“Vu Hồ! Cất cánh –"
Bạn cần đăng nhập để bình luận