Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1077: Hung tàn

Ang—— Chùm ánh sáng tử kim bị một đạo Phạn văn không dễ dàng nhận thấy bao trùm lấy, điên cuồng bành trướng, ngay lập tức bao trùm lấy toàn bộ không gian Đao Ngục, giống như đang châm ngòi đốt cháy một thùng thuốc nổ. Đầu tiên quả cầu ba màu biến thành một quả cầu Tử Kim, ngay sau đó liền bùng cháy dữ dội, tội nghiệt dày đặc ở bên trong nó đều bị đốt cháy, một cột lửa Tử Kim với độ dày hơn một trăm triệu trượng xông lên trời cao, không biết được nó cao đến bao nhiêu.
Răng rắc!
Trên bầu trời xanh trong, thế nhưng bị ngọn lửa cực nóng dị thường đó phá ra một cái lỗ to. Mặc dù ngay lập tức nó đã được Thế Giới Thụ hồi phục lại, cho dù vậy vẫn có một ít luồng khí tức thoát ra bên ngoài.
Một lúc lâu sau, ngọn lửa Tử Kim dần dần tan biến, Bạch Đông Lâm thu lại khí tức của bản thân, đứng sang một bên với phong thái đơn giản và khiêm tốn, nho nhã hiền hoà, một loại khí chất sẽ không gây hại đến bất cứ thứ gì, chính là bộ dáng nói đến liền đến.
“Khụ khụ!”
Khuê Tư toàn thân tê liệt ngã xuống dưới đất, toàn thân cháy đen, mái tóc bị đốt cháy đang chật vật mà mọc lại, đôi mắt vô thần nhìn trời, trong lúc ho phun ra ngoài những làn khói, những đốm lửa nhỏ nóng rực, nội tạng của hắn đều bị cháy thành tro.
“Bạch lão đệ! Ngươi ra tay cũng quá hung tàn đi? Thiếu một chút nữa thôi ta đã bị ngọn lửa thiêu đến chết rồi!”
Khuê Tư bình tĩnh lại, khí tức cũng trở nên thông thuận hơn, trừng mắt nhìn Bạch Đông Lâm, tức giận nói.
“Ha ha, bệnh nặng phải cần có liều thuốc mạnh để chữa, Khuê Tư lão huynh nhìn thử xem, đây không phải là một kết quả tốt sao?”
“Tất cả mọi người đều sống lại rồi!”
Bạch Đông Lâm nở một nụ cười rạng rỡ, nâng ngón tay chỉ về những thứ nằm rải rác ở khắp nơi, không biết rõ là thứ đồ vật gì lại bị đốt cháy thành than.
Ánh mắt của Khuê Tư khẽ run lên. Đúng vậy, hắn có thể cảm nhận được ý chí của những vị đại năng đã nhập ma này đã thanh tỉnh, tội nghiệt trên người cũng đã biến mất, nhưng nhìn lại thì trạng thái của họ cũng không tốt lắm, tất cả chỉ còn lại nửa cái mạng!
Oanh ầm ầm!
Không đợi hai người tiếp tục cuộc nói chuyện, thế giới được những phiến Lục Diệp cuốn lại mà ra này, bắt đầu thu nhỏ lại, đất trời dường như muốn hợp nhất lại với nhau, phá huỷ tất cả mọi thứ ở nơi này.
“Giao ra! Cherubim——”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên lạnh lùng, Thế Giới Thụ này, nhanh như vậy đã không chịu đựng được rồi sao?
Lão tổ, vẫn chưa tới sao?
Ánh mắt của Khuê Tư lộ ra vẻ lo lắng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc Thế Giới Thụ sẽ bỏ qua cho bọn họ, hai bên đều không ở cùng một đẳng cấp, đây vốn dĩ chính là một cuộc giao dịch không bình đẳng. Chỉ cần Thế Giới Thụ có được thứ mà nó muốn, bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Về điểm này, tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều hiểu rõ, chỉ có điều sự hiểu biết của Khuê Tư vẫn có một chút phiến diện, ít nhất Bạch Đông Lâm không thể chết được.
“Khuê Tư lão huynh.”
Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn trời, nhìn bầu trời xanh trong đang từ từ đè xuống, ánh mắt vô định, suy nghĩ không biết đã trôi dạt về nơi phương trời nào.
“Hả?”
Khuê Tư đứng ở bên cạnh sắc mặt khẽ sững sờ, quay đầu nhìn về phía Bạch Đông Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút cảm giác xấu hổ. Bạch lão đệ đúng là thiếu niên tuổi trẻ tài cao, thái độ thờ ơ đối mặt với vấn đề sinh tử, còn trong lòng hắn thì lại lo cuống cuống lên, thật sự quá xấu hổ.
“Không biết rằng huynh đã nghe qua câu chuyện này hay chưa…”
Giọng điệu của Bạch Đông Lâm dẫn trở nên xa xôi, hắn cũng không quan tâm đến biểu cảm phức tạp của Khuê Tư, vẫn như cũ tự nói với chính bản thân mình.
“Trong truyền thuyết có nói, Thế Giới Thụ còn được là Yggdrasil, là một cái cây vô cùng to lớn, chính cành cây và là của nó đã tạo thành một đại ngàn thế giới vô cùng rộng lớn.”
“Thế Giới Thụ cao đến tận chân trời, ở bên dưới gốc cây có một con rồng độc ác Nidhogg không ngừng gặm nuốt rễ cây, không ngừng gặm nhấm rễ cây. Cho đến một ngày, ngay tại thời điểm nó cắn đứt được gốc cây này cũng là lúc hoàng hôn của các Chư Thần xuất hiện…”
Tê——
Khuê Tư hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng nói:
“Bạch lão đệ, ta đã hiểu, ý của đệ muốn nói nhân tộc chúng ta chính là ‘con rồng độc ác’ đó, tộc của chúng ta sẽ phá huỷ Thế Giới Thụ này, sau đó sẽ đưa thế giới Chư Thần đi đến con đường diệt vọng một cách triệt để, ta nói đúng hay không?”
“Không phải.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, thu hồi ánh mắt xa xăm, nhìn Khuê Tư nở nụ cười rồi nói:
“Câu chuyện vừa rồi chỉ là một câu chuyện do chính đệ bịa ra thôi, thế nào? Rất chân thật đi!?”
“...”
“Bạch lão đệ, trong thời khắc sống còn này, câu truyện cười này không buồn cười một chút nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận