Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 474: Tiên Khí Khí Linh

Chí Ác điên cuồng nuốt nước miếng, Chí Thiện không vướng bận điều gì trong lòng, yên lặng ngồi tụng kinh văn đạo tạng. Đồ chơi này có sự hấp dẫn khủng khiếp đối với thần hồn!
Bạch Đông Lâm mở to mắt, đứng dậy nhìn về phía xa, trước mắt hắn là cảnh tượng mặt đất lại bị đám ma vật dày đặc bao phủ.
Tiếng chém giết vô cùng thê thảm trải rộng tất cả, khu vực này không ngừng bị hắc hóa thành sa đọa hắc ám.
Xem ra, cho dù Đan Minh đoạt lại được, muốn khôi phục trạng thái ban đầu cũng vô cùng khó khăn.
Bạch Đông Lâm thu hồi ánh mắt, với hắn mà nói, chuyến đi này đã kết thúc trước thời hạn, chỉ cần đợi hai ngày sau rồi trở về.
Ý niệm khẽ động, hắn vừa bước một bước vào thế giới thấp duy, lập tức biến mất hoàn toàn khỏi không gian này.
Trong thế giới thấp duy.
Bạch Đông Lâm và ba đạo thần hồn đều ngồi khoanh chân trên tế đàn Huyết Hồng, trước mặt bọn họ là hai bóng hình được ngưng kết thành.
Đúng là La Sa và Vân Địch.
“Các ngươi cảm thấy nên xử lý hai tên này thế nào?”
Bạch Đông Lâm lên tiếng hỏi trước, vẻ mặt thản nhiên.
“Ha ha ha, còn xử lý thế nào nữa?”
“Trực tiếp giết chết, để cho ta nuốt luôn thần hồn của bọn hắn là xong!”
Chí Ác nở nụ cười u ám, ánh mắt màu đỏ tươi lưu chuyển giữa hai người La Sa, sát ý khiến người run sợ.
“Không được!”
Chí Thiện chắp tay trước ngực, vẻ mặt thương xót, Phật quang chói lóa phát ra từ kim quang sau đầu quanh quẩn, tiếp tục nói:
“A di đà phật, tội lỗi tội lỗi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, mau bỏ đao xuống, lập…”
Ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chí Thiện, ý vị thâm trường, Chí Thiện bị nhìn chằm chằm, trong lòng run lên, giọng nói trở nên nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Nói tiếng người!”
Bạch Đông Lâm quát khẽ.
“Khụ khụ khụ, ý của bần tăng chính là, hai người này đều còn giá trị, cứ giết chết như vậy chẳng phải hơi lãng phí ư? Chúng ta nên để bọn hắn tiếp tục phát huy mới đúng!”
“Ví dụ như tên La Sa này, hoàn toàn có thể để Chí Ác cải tạo một phen, lợi dụng triệt để giá trị của hắn ta, đến lúc đó để hắn ta tự kết liễu chính mình cũng không muộn.”
“Về phần Vân Địch, một kẻ đáng thương muốn mưu đồ nghịch thiên cải mệnh, giá trị của hắn ta không cao, muốn xử lý hắn ta thế nào thì để Chí Ác nhìn rõ trí nhớ của hắn ta trước rồi nói sau.”
Bạch Đông Lâm và Chí Ác hài lòng gật đầu, thế này mới đúng chứ, mọi người đều hiểu rõ, lúc này còn bày đặt làm Thánh Nhân cái mẹ gì nữa.
Ánh sáng đỏ trong đôi mắt Chí Ác lóe lên, hắn vươn cánh tay ra, hóa thành vô số sợi tơ Linh Hồn, xâm nhập vào trong Thần Hải của hai người kia.
Thần hồn của Vân Địch vừa bày trận xong lại bị Hắc Vụ Ma Hoàng nghiền ép đã trở nên vô cùng suy yếu, chỉ trong chốc lát Chí Ác đã lướt hết toàn bộ ký ức của hắn ta.
Thần hồn của La Sa lại xuất hiện tình huống đặc biệt, hai mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ bất ngờ, có thể nói rằng ‘không hổ là phú nhị đại’ không?
Thế mà hắn ta còn có pháp khí thần hồn để bảo vệ thần hồn!
Pháp khí được chia làm mấy loại lớn, pháp khí công kích, pháp khí phòng ngự, pháp khí phi hành, pháp khí cung điện, pháp khí lĩnh vực, pháp khí thần hồn, pháp khí đặc thù.
Thần hồn lại chia thành hai loại công kích phòng ngự, trong đó có một loại phòng ngự quý giá hơn.
Trong tất cả các loại pháp khí, dường như nó có thể xếp ở năm vị trí đứng đầu.
Bởi vậy, khi gặp tên La Sa giàu có này, mặc dù số tu sĩ chết trên tay Bạch Đông Lâm đã lên đến mấy trăm vạn, nhưng phần lớn bọn họ đều là quỷ nghèo trong Hắc Ngục, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy pháp khí thần hồn này.
Ngay cả bản thân hắn cũng không có, cho dù là bia Tiêm Giác Kim Hồng hay là bia đá đen nhánh đều thuộc pháp khí đặc thù, năng lực phòng ngự thần hồn chỉ là tính năng bổ trợ thêm mà thôi.
Trên thần hồn của La Sa được bao phủ ngọc uyển, vô cùng trân quý, hiếm có, nhưng phẩm cấp của nó vẫn chưa đến mức độ nghịch thiên, nếu không dưới sự áp chế của thế giới thấp duy, rất dễ bị người ta truy tìm.
Chí Ác đọc hết ký ức của La Sa, trong mắt Bạch Đông Lâm lại hiện lên vẻ bất ngờ, tấm tắc đánh giá La Sa một lượt.
Xem ra hắn đã xem thường người trong thiên hạ rồi, tên La Sa này không phải là nhị thế tổ như hắn vẫn nghĩ, mặc dù cha hắn ta có ban tặng bảo vật cho hắn ta, nhưng trong số bảo vật của hắn, có chín phần là hắn dựa vào ‘vận may’ của mình đoạt được!
Không ngờ tên La Sa này lại là kẻ vô cùng may mắn!
Chính là người ngồi trong nhà, bảo vật tự bay vào tay, ra cửa ngã một cái cũng có thể nhặt được bảo vật, tùy tiện mua một tấm lướt rách cũng có thể hớt được bảo vật.
Bây giờ hắn hơi nghi ngờ tên La Sa này chính là Tiên Khí Khí Linh chuyển thế, tuân theo thời vận mà sinh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận