Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1672 - Chiến trường phía trước (3)

"Ừm, đi thôi."
Một tia thần quang bắn ra từ cơ thể của Bạch Đông Lâm, bao trùm cả Tù Ám Sinh, phá không mà đi.
Lần lượt xuyên qua các khoảng thời không, đồng thời chui qua các điểm liên kết vũ trụ với tốc độ cao.
"Này, là Sát Thần, cuối cùng cũng đi rồi."
Gợn sóng trong khoảng không, Tù Long bước ra, đứng trên đỉnh của đại điện trống rỗng với vẻ mặt lo lắng.
"Ha ha, Tiểu Long, ngươi rất sợ bản tọa sao?"
Âm thanh đột ngột vang lên bên cạnh khiến cho Tù Long sợ hãi thân hình của hắn ta không khỏi lảo đảo, vẻ mặt đờ đẫn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Đông Lâm đang ngồi trên thần tọa với khuôn mặt tươi cười, như thể chưa từng rời đi vậy.
"Đại nhân, ngươi..."
"Yên tâm đi, Thiên Càn Thần Vực, ta sẽ xử lý."
Thứ mà Bạch Đông Lâm để lại chỉ là một phân thân, một phân thân với chín mươi chín phần trăm sức mạnh của hắn.
Phân thân được hình thành bằng cách cắt bỏ chín mươi chín phần trăm các phân tử, bao gồm cả thế giới linh khiếu, được điều khiển bởi một sợi ý thức bản ngã mà hắn đã tách ra.
Có sự bất tử bất diệt có thể trong nháy mắt khôi phục lại hết thảy, theo lý thuyết mà nói, chỉ cần có thể duy trì ý thức bản ngã, hắn liền có thể tiếp tục phân thân một cách vô hạn.
Đây là khả năng nghịch thiên cũng là khả năng độc nhất vô nhị của hắn.
Trên cơ sở, kiến lập trên sự bất tử.
Vĩnh Mộ Đại Xu Nữu, là một chỗ vượt lối đi vũ trụ gần đế quốc Tù Điểu nhất, cả hai chỉ cách nhau khoảng bảy trăm chín mươi tỷ năm ánh sáng.
Lối đi dịch chuyển cự ly của thế giới này tốt đẹp hơn trong lồng giam đất trời rất nhiều, dung hợp khoa học kỹ thuật “Lỗ sâu”, pháp trận truyền không gian bên cạnh siêu phàm, dịch chuyển vị diện bên cạnh thần bí...
Tập hợp các loại thành công này làm một thể, mỗi một lần nhảy chuyển không gian, thì đều có thể lập tức vượt qua hàng tỷ năm ánh sáng, lại ổn định đến nỗi ngay cả người phàm tục cũng có thể chịu đựng vặn vẹo thời không, là thật bất phàm.
“Đến rồi!”
“Đại nhân, chúng ta có phải đi trước đăng ký thông tin phục dịch không?”
Mặc dù trên tay Tù Ám Sinh cầm pháp lệnh qua cửa, nhưng lúc này trên đó chỉ ghi chép thông tin một mình hắn ta, Bạch Đông Lâm thì hắn ta không biết, nhưng Lý U là thuộc về thành viên chưa phục dịch, ngay cả số hiệu quân tịch cũng không có, tự nhiên là không thể đem mang theo vượt giới.
“Ừm, đi thôi.”
Bạch Đông Lâm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt tò mò liếc nhìn qua lại, sau lưng bọn họ cách đó không xa là một khối cầu tròn trịa kéo dài hàng tỷ cây số, chỉnh thể của nó hiện ra trong suốt vô hình, chỉ là từ thời không vặn vẹo chung quanh, đã mơ hồ phác họa ra hình dáng của nó.
Đây cũng là lối đi không gian bọn họ vừa mới vượt qua, sự vật như vậy, trải rộng mỗi một góc trong vũ trụ, là một bộ phận thông hành rõ ràng vĩ đại đến cực điểm.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm nhìn ra xa phía trước, nhìn thấy mục đích của chuyến này, Vĩnh Mộ Đại Xu Nữu.
Đây là một tạo vật có thể được gọi là kỳ tích.
Chỉ thấy trong hư không vũ trụ đen nhánh, có một mâm tròn thanh đồng bán kính hai vạn năm ánh sáng đang lơ lửng, mặt ngoài, khắc rõ đường vân phức tạp, ở phần trung tâm là mặt kính đen nhánh chiếm cứ một phần ba diện tích bề mặt, ánh sáng yếu ớt, sóng nước lấp lánh, giống như nếu nhảy vào trong đó là có thể đến một vũ trụ khác.
Ở chung quanh mâm tròn to lớn đang lơ lửng vô số kể cứ điểm hình tròn nguy nga, đều vô cùng to lớn, mặt trời ở trước mặt nó chỉ là một hạt bụi. Rất nhiều cứ điểm bị quy tắc xiềng xích kết nối lấy nhau, hình thành một khối cầu giữa không trung vô biên vô tận, bao vây lấy mâm tròn thanh đồng ở trung tâm.
“Đúng là thế giới không tầm thường!”
Bạch Đông Lâm biết được, đầu mối then chốt để xâm nhập trước mắt, không phải duy nhất, cũng không phải là số ít ở trong vũ trụ nguyên sơ mênh mông.
Chúng nó là cầu nối kết nối vũ trụ vô tận, cho sinh linh dưới thập nhất cảnh sáng tạo ra cơ hội liên hệ trao đổi.
Trong lúc suy tư, Bạch Đông Lâm mang theo hai người vượt qua hư không, giáng lâm trên một cứ điểm gần nhất, số hiệu là một chuỗi số dài.
“Tích tích tích!”
Một vật phi hành tròn trịa lóe ra ánh sáng màu đỏ màu xám bạc, cảm nhận được bóng dáng của đám người Bạch Đông Lâm, nó vượt qua hư không, lập tức xuất hiện ở trước mặt ba người.
“Mời chứng tỏ thân phận, cùng với mục đích đến đây.”
Tù Ám Sinh lật tay lấy lệnh bài ra, sau một hồi nói nhỏ, ánh sáng hình cầu màu bạc lấp lóe rồi lập tức biến thành màu xanh biếc.
“Chào mừng! Tù Ám Sinh các hạ!”
Ong ong!
Một tia sáng xẹt qua, hư không bị xé mở ra một cánh cửa, có thể thấy mơ hồ cảnh tượng phía sau, chính là tòa kiến trúc khổng lồ nào đó bên trong cứ điểm hình tròn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận