Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 863: Thiên Cơ Thần Phù

Bạch Đông Lâm híp híp hai mắt lại, đưa mắt nhìn xung quanh bốn phía, vị Đại Nhật Vương ngồi ngay ngắn trên vương tọa khổng lồ kia quanh thân tỏa ra ngọn lửa kim sắc vô tận. Vừa rồi sau khi “đánh bại” Thập Nhị Cung Lan, từ trong hư không cực cao như có một lực lượng nào đó mạnh mẽ hút lấy, vốn hắn có thể chạy thoát nhưng nghĩ đến những lời của Thập Nhị Cung Lan, hắn liền buông bỏ không phản kháng, thuận theo đi đến không gian này.
Cái gọi là lợi ích có nghĩa là gì?
Ánh mắt Bạch Đông Lâm di chuyển ra địa phương khác, tầm mắt nhìn xuyên qua quả cầu ánh sáng ở phía trung tâm, nhìn về phía Thập Nhị Cung Lan vẻ mặt mang theo nghi vấn.
Thập Nhị Cung Lan trước đó còn mang dáng vẻ uể oải, hiện tại đổi thành thần thái sáng láng, làm gì còn có bộ dáng bị thương vừa rồi. Nhìn thấy Bạch Đông Lâm nhìn về phía mình thì vô tội chớp chớp đôi mắt to, lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó ánh mắt chột dạ làm ra vẻ tự nhiên quay đầu đi, hiển nhiên là không có ý định giải thích chuyện này.
Bạch Đông Lâm thấy vậy không khỏi nhíu nhíu lông mày, thật đáng giận, nữ nhân này sau khi ăn sạch sẽ liền vứt bỏ hắn, sớm biết như vậy vừa rồi nên tặng cho nàng một quyền tàn nhẫn mới đúng!
“Khụ khụ, Bạch đạo hữu, nếu như ngươi có chỗ nào khó hiểu thì tại hạ có lẽ biết được đôi chút thông tin.”
Nhận được truyền âm, ánh mắt Bạch Đông Lâm nhìn về phía bên cạnh, đứng cách hắn không xa vị Trích Tiên bộ dáng uể oải đang nằm nghiêng trên Đại Nhật Vương Tọa, ánh mắt ảm đạm đang nhìn thẳng về phía bản thân. Một Trích Tiên có dáng vẻ như vậy, mặc dù đã sớm thức dậy sau giấc ngủ, nhưng hiển nhiên là căn nguyên bên trong đã tiêu hao hết thì rất khó để khôi phục.
“Trích Tiên đạo hữu, vừa rồi tại hạ nhất thời kích động, có điểm không biết nặng nhẹ, mong ngươi thứ lỗi!”
Bạch Đông Lâm nhìn về phía Trích Tiên khẽ cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
“Không! Không trách đạo hữu, đây là lựa chọn của riêng mình ta, cũng là một trận đấu rất sảng khoái. Ha ha, chỉ có thấy được một bầu trời cao hơn, có như vậy ta mới có thể biết được những khuyết điểm của bản thân và có thể tiến xa hơn nữa!”
“Có thể cùng một cường giả như đạo hữu giao thủ, trong lòng ta cảm thấy rất vui mừng!”
Lời nói của Trích Tiên rất trân thành, trong đôi mắt tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt, nếu như không phải do trạng thái của cơ thể không được tốt Bạch Đông Lâm đoán rằng hắn ta còn muốn lôi kéo bản thân hắn giao đấu thêm một trận nữa.
Trong lòng Bạch Đông Lâm có chút động, kiểu người giống như Trích Tiên đây, muốn không trở thành cường giả cũng khó, các phương diện đều hoàn hảo không tìm ra khuyết điểm, cả người đều toát ra phong thái của bậc cường giả.
“Ha ha ha! Tốt! Trích Tiên đạo hữu quả nhiên rất có phong thái, được thôi, vậy ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Đạo hữu, không biết địa phương này là nơi nào? Quả cầu ánh sáng đó là thứ gì?”
Bạch Đông Lâm cười sảng khoái, cũng không có làm bộ mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Trích Tiên nghe vậy khẽ lắc đầu, truyền âm nói: “Nơi này đến tột cùng là địa phương nào ta cũng không biết, nhưng mà ta biết mục đích nó đem chúng ta đến đây…”
“Đây là một địa phương ở trong truyền thuyết, chiến trường Thiên Kiêu sẽ chỉ xuất hiện vào những lúc phong ba loạn thế, sau đó trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ xuất hiện mở ra một lần, cho đến khi phong ba loạn thế qua đi nó sẽ biến mất, chờ đến khi phong ba nổi dậy nó mới có thể xuất hiện lần nữa!”
“Mà địa phương chỉ có ở trong truyền thuyết này ở mỗi thời kỳ chiến trường Thiên Kiêu sẽ mở ra lần đầu tiên, hơn nữa chỉ có đứng đầu Tiềm Long Sồ Hoàng bảng quyết định ra đệ nhất chân chính mới có thể xuất hiện ở nơi này. Mà bí mật này rất ít người biết được, cũng vì vậy mà ta cùng Thập Nhị Cung Lan giao ước như vậy.”
Bạch Đông Lâm nghe Trích Tiên giải thích xong nghi hoặc trong mắt chậm rãi rút xuống, có thể làm cho thiên kiêu chi nữ như Thập Nhị Cung Lan không tiếc bản thân diễn ra một vở kịch hay như vậy cũng nhất định phải mở ra không gian địa phương này, địa phương này nhất định là có thứ mê người gì đó.
“Trích Tiên đạo hữu, quả quang cầu trước mặt chúng ta này, không phải là muốn ban thưởng cho chúng ta đó chứ?”
“Ha ha, đạo hữu đoán không sai, đúng nhưng cũng không phải đúng toàn bộ. Bên trong quang cầu bảo vật vô số nhưng những bảo vật mà chúng ta có thể lấy thì có hạn, tuy nhiên đạo hữu ngươi là người chiến thắng cuối cùng cho nên có quyền ưu tiên lựa chọn, hơn nữa số lần lấy khẳng định không chỉ có một lần!”
Bạch Đông Lâm ánh mắt vừa động, phát giác được bên trong lời nói của Trích Tiên còn có ẩn ý, không khỏi suy nghĩ, mở miệng hỏi:
“Trích Tiên đạo hữu, có điều gì xin chỉ giáo?”
“Thiên Cơ Thần Phù!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận