Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 174: Thập đại hung thú

Nếu hắn tính toán không sai thì sợ là sắp tới, Cổ Giới sẽ trải qua một sự thay đổi kinh thiên động địa trước nay chưa từng có nên những chuyện nhỏ nhặt này sẽ trở thành râu ria không đáng kể. “A Di Đà Phật, bần tăng cũng hy vọng như vậy.”
“Ha ha ha, đại ca! Đại ca! Ca mau nhìn ta này!”
Bộ rễ của Tiểu Tử đâm xuống đất, dây leo Tử Ngọc thẳng tắp như ống thép, 4 Linh Hoa thì giống vũ nữ múa cột nâng dây leo lên làm điệu làm bộ, động tác rất chi là vụng về.
Đây là đang múa cột à?
Thiền ý trong lòng Bạch Đông Lâm thoáng cái đã biến mất sạch sẽ, trên trán nổi đầy gân xanh, xem ra Tiểu Tử muốn ném cái mặt mo của hắn tới tận cuối chân trời luôn rồi. Bạch Đông Lâm lớn tiếng giận dữ quát:
“Nghịch ngợm! Lăn qua đây cho ta

Truyền thuyết kể rằng từ rất lâu trước kia, Minh Dự Cổ Giới không được gọi là Minh Dự Cổ Giới, còn chuyện nó được gọi là gì thì biết chết liền. Chỉ biết rằng đó là một thời đại cực kỳ hỗn loạn và tăm tối.
Mười tuyệt thế hung thú không biết được sinh ra từ đâu làm loạn cả thiên địa. Hung thú khát máu thích giết chóc, tất cả chúng sinh trong Cổ Giới đều bị chúng hại nặng nề, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác như thể kết quả của việc được sinh ra trên thế giới này chỉ là đợi hung thú đến tàn sát.
Trời đất loạn lạc, muôn dân khóc than.
Cuối cùng, có một đứa bé tên là Minh Dự ra đời, mang đến bình minh cho Cổ Giới hỗn loạn tối tăm.
Minh Dự Đế Quân tung hoành ngang dọc, thần thông vô cùng vô tận, thề phải giết sạch mười đại hung thú đem đến một thế giới tươi sáng cho muôn dân trăm họ!
Đáng tiếc là thập đại hung thú bất tử bất diệt mà cùng cộng sinh với thiên địa, giết mãi không chết.
“Ta Minh Dự, bẩm với trời xanh. Ta nguyện hy sinh mọi thứ để hoàn toàn phong ấn thập đại hung thú!”
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, trời xanh cảm động trước lòng thành của Minh Dự nên giáng xuống biển sấm sét vô tận, hội tụ thành một cây bút Lôi Đình. Minh Dự Đế Quân dùng máu toàn thân làm mực, dùng cây bút Lôi Đình để khắc xuống mười tuyệt vực.
Lấy đầu, tứ chi và ngũ tạng làm mắt trận mà triệt để phong ấn thập đại hung thú ở mười tuyệt vực, dùng sức mạnh của chính mình chấm dứt thời đại đen tối của Cổ Giới.
Tất cả chúng sinh trong thiên địa đều cảm tạ công đức không gì sánh bằng của Minh Dự Đế Quân, từ đó nơi đây được gọi là Minh Dự Cổ Giới.

Bên trong không gian kỳ dị ở sâu trong Vô Quy táng vực
Năm bóng người mờ nhạt vặn vẹo đang ngồi xếp bằng, mỗi người tách ra một sợi Thần Hồn hòa quyện vào nhau.
“Ma La, bây giờ hắn ta đã bị khống chế hoàn toàn, chúng ta có nên ra tay không đây?”
Bóng người mơ hồ tên Ma La không trả lời, thay vào đó hỏi ngược lại:
“Còn thiếu bao nhiêu?”
“Bây giờ tổng cộng có hơn 127 triệu, vẫn còn thiếu gần hai triệu nữa.”
“Hừ! Các ngươi cẩn thận quá đà, nếu không thì đâu lãng phí nhiều thời gian vậy chứ.”
“Đủ rồi! Lúc trước, nếu không phải vì cái lợi trước mắt thì sao mà hại chết đám người Đao Cuồng được chứ?”
“Giết hai thả một, đây là quy củ. Nếu không sao chúng ta có thể đi đến bước này?”
Ma La im lặng, mặc kệ bọn họ tranh luận xong rồi mới hỏi:
“Bây giờ Kiếm Si ở đâu?”
“Kiếm Nhai.”
“Nhớ để ý tới hắn ta, chỉ có thân thể Tiên Thiên Kiếp Diệt Kiếm có thể sử dụng Tịch Diệt ma kiếm, bên phía Kiếm Si không được phép xảy ra sai sót gì.”
Ma La nói xong thì cả đám im bặt, không gian kỳ dị nhất thời rơi vào yên tĩnh.
“A Di Đà Phật, ra tay đi.”
“Được!”
Không gian kỳ dị quay cuồng một trận, bốn bóng người mơ hồ hóa thành những chấm đen rồi biến mất, chỉ còn lại Ma La ngồi khoanh chân trên đất.
Tại một chỗ rất sâu dưới lòng đất Táng vực.
Trong biển máu ô uế khổng lồ dưới lòng đất có một cái đầu lâu lớn đang trôi lơ lửng. Đầu lâu nam tử kia trông cực kỳ sống động, khuôn mặt uy nghiêm bất khả xâm phạm tựa như đang ngủ say.
Từng dòng minh văn kim sắc huyền ảo quấn vào nhau tạo thành vô số sợi xích vàng khổng lồ lấy mi tâm của đầu lâu làm tâm điểm mà khuếch tan ra bốn phương tám hướng. Nếu có thể đứng nhìn từ góc độ của Thượng Đế thì sẽ thấy những sợi xích vàng kia gồm vô số minh văn đan xen vào nhau tạo thành một trận pháp khổng lồ bao phủ toàn bộ Vô Quy táng vực.
Lúc đầu xiềng xích vàng vốn phát ra ánh sáng chói mắt và vô cùng kiên cố nhưng không hiểu sao hiện giờ lại bị những sợi huyết khí ô uế quấn quanh. Đám huyết khí ô uế này đang ăn mòn xiềng xích vàng khiến nó tàn tạ không chịu nổi.
Không gian gợn sóng, một bóng người đen nhánh đột nhiên hiện ra từ khoảng không phía trên cái đầu lâu khổng lồ. Kẻ này mặc áo choàng đen, khuôn mặt che giấu trong mũ áo, mơ hồ không rõ.
“Khà khà khà, Minh Dự Đế Quân?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận