Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2025 - Một đường quét ngang (3)

Nhưng động tĩnh của Bạch Đông Lâm đã khiến cho Khái Niệm trên mỗi viên gạch khổng lồ đều dao động dữ dội, rõ ràng khảo nghiệm đã được kích hoạt, nói cách khác, mỗi một phân thân này đều có tăng thêm ý thức hoàn chỉnh.
Một sinh linh, làm sao thức bản ngã có thể dễ dàng bị chia cắt như vậy? Hơn nữa, ý thức cùng nguồn cùng gốc, cảm nhận là đồng bộ, nhiều khảo nghiệm ý thức chồng lên nhau như thế, đây là chuyện con người có thể làm ra được à?
Vì sao ý thức của hắn vẫn chưa sụp đổ!?
Cộc! Cộc cộc!
Trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần, Bạch Đông Lâm đã mở hai mắt ra, sâu trong con ngươi mơ hồ hiện lên vẻ thỏa mãn, ý thức càng thêm mạnh mẽ sáng chói. Hắn khẽ phất phất ống tay áo, bước đi về phía trước, bóng dáng bỗng vặn vẹo hư ảo, trong nháy mắt xuất hiện trên bậc thang thứ ba.
Động tác của rất nhiều phân thân giống hệt như bản tôn, không kém chút nào, cùng nhau bước lên.
Lần này càng nhanh hơn, tiết kiệm thời gian chém xuống phân thân, dừng lại trên viên gạch lớn một lát, sau đó tiếp tục bước lên bậc thang ở trên, tốc độ nhanh đến dọa người.
Mà lúc này, ánh mắt các Bỉ Ngạn nhìn về phía Bạch Đông Lâm đã trở nên vô cùng trịnh trọng, trong lòng bọn họ sinh ra kiêng kỵ vô hạn. Đây là một kẻ mạnh mẽ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa từng tưởng tượng, trong lòng của họ không ngừng gõ hỏi, mẹ nó hắn là Bỉ Ngạn đấy à!?
“Xong rồi! Xong rồi! Lần này chết chắc rồi...”
Thân hình đồ sộ của cắn nuốt hư vô chi xà đang chiếm giữ lúc này lại như bùn nhão xụi lơ, trong lòng sợ hãi không thôi. Một luồng tử khí như thực chất mắt thường có thể thấy được, xoay quanh trên mi tâm của nó.
“Không!”
“Ta không muốn chết, ta còn có cơ hội. Đúng! Xà Mẫu đại nhân chí cao vô thượng, nàng ta nhất định sẽ không nhìn ta chết, nhiệm vụ nàng ta giao cho ta còn chưa hoàn thành, đại nhân nàng ta sẽ cứu ta, chắc chắn...”
Hoang mang lo sợ, nó đã không còn đủ sức để rơi vào tâm cảnh hiện tại, không thể rút lui mà cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở đáy lòng, mong đợi Xà Mẫu đại nhân có thể nghe được tiếng gọi của nó.
Đáng tiếc, nơi này là mộ siêu thoát, xuất phát từ chủ nguyên điểm, đám người siêu thoát tạm thời không thể đặt chân.
“Tiểu côn trùng, sao không chạy nữa?”
Lạch cạch!
Một bóng người nho nhỏ chậm rãi đi tới trước mặt con rắn khổng lồ, rõ ràng nhỏ bé như một hạt bụi, nhưng ánh mắt thản nhiên nhìn lại giống như từ trên chín tầng trời nhìn xuống, thần uy mênh mông, vô cùng uy nghiêm.
Trên đỉnh đầu cắn nuốt hư vô chi xà là đại thụ đỏ tươi, mỗi một cái lá cây đều có nhật nguyệt, tinh thần vờn quanh, có thể tưởng tượng, thân thể của nó khổng lồ cỡ nào.
Nhưng một con vật lớn như vậy lại bị Bạch Đông Lâm nhìn như bụi bặm, giống như một con sâu bọ, run như cầy sấy, ngay cả dũng khí đối diện hắn cũng không có.
“Nhanh… Nhanh quá! Mới bao lâu chứ? Vậy mà đã leo lên bậc thang thứ năm rồi...”
Trong lòng sợ hãi, nhưng cũng không thể không đối mặt với hiện thực, phản kháng chắc chắn là không có đường sống, Nhân tộc này, rõ ràng chính là một quái vật.
“Đại… đại nhân, đây đều là hiểu lầm, xin ngài nghe ta giải thích!”
Tạm thời ủy khuất cầu toàn, chờ Mẫu Xà đại nhân giáng lâm, tất cả sỉ nhục đều có thể lấy lại danh dự, đáy lòng cắn nuốt hư vô chi xà nghĩ như thế.
“Hiểu lầm? Không cần, chỉ là mấy chuyện cỏn con thôi, không cần tốn sức giải thích.”
“Kiếp sau chú ý một chút là được.”
“Lên đường đi!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng không thấy hắn có động tác gì. S âu trong con ngươi khổng hiện lên một tia sáng, như đao như kiếm, bùng lên phóng ra, chém về phía con rắn khổng lồ.
Đây là vũ khí ý thức, chuyên chém ý thức của sinh linh, sức mạnh to lớn chí cao, uy lực vô lượng.
Không cách nào tránh né, không cách nào phòng ngự, tốc độ vượt qua cực hạn.
Ầm oành oành!
Rắn khổng lồ thậm chí không kịp sợ hãi, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó liền không có sau đó nữa, ý thức biến mất, lâm vào trong bóng tối mãi mãi. Thân thể đồ sộ ầm ầm ngã xuống, tạo ra sóng âm cuồn cuộn.
Giờ này khắc này, chết không chỉ là cắn nuốt hư vô chi xà.
Trên viên gạch khổng lồ cách đó không xa, một phân thân vươn chưởng đao ra chém về phía Bỉ Ngạn trước mặt.
“Các hạ! Chúng ta không thù không oán, vì sao lại làm vậy?”
“Thật sự không có à?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia giễu cợt, động tác không ngừng, trước vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng, chém hắn ta thành một đống thịt vụn, vỡ vụn đầu nguồn tin tức, hoàn toàn biến mất.
Ý thức của hắn mạnh mẽ đến mức nào?
Khi rắn khổng lồ ra tay, cũng có không ít Bỉ Ngạn nảy sinh ác ý, sát khí với hắn, không ra tay là vì chỉ là chậm một bước mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận