Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 272: Thu thập tu sĩ trong thông đạo

Một con chó săn điên cuồng hít hít mũi, hít sạch mùi hôi thối nồng nặc xung quanh vào trong bụng rồi tinh tế nhấm nháp, mặt vẻ rất chi là say mê. Kẻ cầm đầu nhướng mày, đưa tay đập lên đầu chó săn. Ngươi không nói thì lão tử không biết chắc?
Đúng là cái loại không biết thức thời. Một mình ngươi hít sạch mùi Yếm Thạch rồi thì lão tử còn hít cái lông gì nữa?
“Con mẹ nó. Tất cả các người đừng có làm bậy, mau chia thành hai đội. Một đội đề phòng hung thú, một đội đào khoáng cho lão tử. Có thể đào bao nhiêu thì đào bấy nhiêu, đừng có ở đấy hít nữa. Yếm Thạch lúc sau được ban thưởng, các ngươi mang về muốn hít thế nào thì hít.
“Vâng! Lão đại cứ nhìn kỹ vào. Ta là Xuyên Sơn Giáp, đào từ nhóm một đến nhóm sáu!”
Rầm! Rầm!
Hơn hai vạn người tự thi triển thủ đoạn riêng của mình. Có người dùng khí để bắn phá, có người lại dùng tay không đập mạnh lên vách đá nhưng lợi hại nhất vẫn là những tu sĩ am hiểu pháp tắc Thổ. Ví dụ như tu sĩ tên Xuyên Sơn Giáp kia, chỉ cần đặt hai tay lên vách đá là từng tảng từng tảng Yếm Thạch đen nhánh đã tự động nổi lên.
Chưa được mấy phút, trên mặt đất trong thông đạo đã chất đầy Yếm Thạch. Mười mấy thủ lĩnh cầm pháp bảo trữ vật đi theo sau điên cuồng thu thập khoáng thạch, cơ bản là đã quên sạch ước định chia 2:8 với Trương Thiện Nhẫn.
Trương Thiện Nhẫn là ai? Chúng ta quen chết liền á!
“Hừ!”
Con rối bạch ngọc từ từ nổi lên phần đỉnh nham thạch rủ xuống trên nóc thông đạo. Nhìn đám tu sĩ nhân loại bên dưới đang ăn trộm Yếm Thạch của mình thì cái miệng nhỏ lập tức trề dài cả thước, hừ lạnh.
Hai tròng mắt sáng lấp lánh như kim cương máu bắt đầu tàn ra chút ánh sáng đỏ. Một lát sau giống như đã tích tụ đủ, hai luồng ánh sáng đỏ bùng phát mạnh mẽ hình thành một cái lồng sáng đỏ. Lấy hai mắt con rối bạch ngọc làm trung tâm, chỉ nháy mắt đã khuếch tán, càn quét ra bên ngoài đủ 360 độ không góc chết.
Đám người đang ra sức đào bới trong thông đạo rộng lớn chỉ cần bị ánh sáng đỏ quét qua là sẽ lập tức khựng lại, hai mắt mất đi thần thái đứng ngây người tại chỗ.
Hơn bốn mươi nghìn người, bao gồm cả mười tên thủ lĩnh có thực lực rất mạnh đều trúng chiêu. Không một ai thoát được, tất cả đều bị cố định tại chỗ.
Bên ngoài thông đạo, Bạch Đông Lâm cảm ứng được một dao động kỳ lạ rất mãnh liệt trong hang động thì sắc mặt hơi thay đổi. Hắn vừa sải bước thì đã xuất hiện ở sâu thông đạo. Đám người Trương Thiện Nhẫn thì đợi ở bên ngoài, đã có Bạch Đông Lâm ra tay thì bọn họ không cần phải đi vào.
Thần niệm của Bạch Đông Lâm đảo qua, phát hiện linh hồn của hơn bốn mươi nghìn người này đã rơi vào một trạng thái hết sức quỷ dị. Linh hồn của bọn họ đã hoàn toàn mất đi cảm ứng với thế giới bên ngoài, chỉ có thể đứng im mặc người tàn sát.
Xem ra bản thân hắn cần phải kiếm một môn thần thông công kích linh hồn trên diện rộng để tu luyện mới được. Trong đầu Bạch Đông Lâm đúng là có không ít bí pháp dị thuật, nhưng lại chả có môn thần thông uy lực lớn nào.
Bạch Đông Lâm đưa tay tế bảo tháp thanh đồng ra. Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu hắn thì toàn bộ tu sĩ bị cố định linh hồn trong thông đạo lập tức bị hút hết vào mớ lồng giam đặc chế phối hợp với cấm chế để đầy từ tầng 2 đến tầng 9 trong pháp bảo. Dù cho linh hồn những người này đang ở trạng thái đặc biệt thì cũng đừng hòng mà phá được phong cấm.
Quá nhiều người nên số lượng lồng giam không đủ. Tâm thần Bạch Đông Lâm thoáng xoay chuyển thì chỉ nháy mắt là tất cả các lồng giam đều biến lớn đến cực hạn. Từ bó từng bó lớn người bị nhồi nhét vào bên trong, dù sao thì cũng đều là hàng mẫu dùng để thí nghiệm, cần quái gì cân nhắc đến chủ nghĩa nhân đạo chứ.
Vốn dĩ Bạch Đông Lâm chế tạo ra những lồng giam này cũng không phải để nhốt nhân loại cho nên phóng to thu nhỏ cũng là năng lực cơ bản của chúng.
Tay phải Bạch Đông Lâm nâng bảo tháp thanh đồng, từ từ đi vào chỗ sâu nhất trong hang động. Đi qua chỗ nào liền thu tu sĩ đang bị trấn áp ở chỗ đó, một công đôi việc tiện biết bao. Phần lớn ý niệm của Bạch Đông Lâm đều tập chung vào con rối bạch ngọc đang treo ngược trên đỉnh hang động.
Chính thứ đồ chơi nho nhỏ này đã cùng lúc giết chết hơn bốn vạn tu sĩ, Bạch Đông Lâm sẽ không trông mặt mà bắt hình dong. Đặc biệt là mấy thứ quái dị kiểu này.
Tuy vật nhỏ này có bộ dạng rất tinh xảo, đáng yêu nhưng cũng không thể thoát được chuyện nó vốn không phải là người thật.
Đôi mắt đỏ thẫm trong veo như kim cương máu của con rối bạch ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Đông Lâm. Lông mày nho nhỏ nhíu chặt lại với nhau nhưng vẫn không tuỳ tiện ra tay mà vẫn để Bạch Đông Lâm tùy ý thu thập tu sĩ trong thông đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận