Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1680 - Mượn sức từ quá khứ (2)

“Ngươi, lẽ nào ngươi không sợ phản phệ sao!?”
Một khi đột phá thập nhất cảnh, kẻ ấy sẽ cản trở sự tồn tại của dòng thời gian, có thể du hành đến dòng sông thời gian và đặt chân vào quá khứ, nhưng nếu muốn ngang ngược can thiệp, hắn sẽ phải chịu phản phệ tùy theo mức độ nghiêm trọng của sự xáo trộn dòng thời gian do hắn gây ra.
Bọn họ cũng có thể mượn sức mạnh từ quá khứ, nhưng chuyện này hoàn toàn không cần thiết, vì làm vậy sẽ tạo nên sức ép rất lớn cho bản thân và sức mạnh được tăng cường cũng không thể đạt đến bước đột phá thành sức chiến đấu vốn có, trừ phi đang đối diện với nguy cơ chết người, thì miễn cưỡng có thể dốc hết toàn lực.
Nhưng lúc này, Bạch Đông Lâm đang đối mặt với cuộc vây hãm của sáu vị cùng cảnh giới, giờ đây còn phải chịu đựng phản phệ đáng sợ, thế thì có thể kéo dài được bao lâu? Không bằng cứ chọn chạy trốn đi, vậy thì cơ hội sống sót vẫn cao hơn một chút.
“Quả là phản phệ cực kỳ khủng khiếp! Suýt tí nữa là đau chết ta rồi......”
Bạch Đông Lâm nhếch miệng cười, ngọn lửa hung tàn trong mắt hắn giống y như thật, dưới tác động tổng hợp của tự cháy và phản phệ, dường như sự tồn tại của hắn hình thành nên một sự cân bằng kỳ diệu với tần suất khôi phục của bất tử bất diệt.
May thay, đây chỉ là mượn sức mạnh từ quá khứ, nếu như hắn có ý đồ can thiệp vào thời không tương lai, e rằng sức mạnh phản phệ khủng khiếp kia sẽ lấy mạng hắn ngay lập tức.
“Lĩnh vực siêu thần! Triển khai——”
Oành!!
Dao động ý chí ngưng tụ như thật đang lan rộng ra khắp bốn phương tám hướng, chỉ trong thoáng chốc, phạm vi hàng trăm ngàn tỷ năm ánh sáng đã bị nhiễm phải một ít màu sắc kỳ dị.
Nói thì dài dòng, nhưng Bạch Đông Lâm đã bị nhấn chìm vào đợt tấn công kinh hoàng và quỷ dị chỉ trong tích tắc, đồng thời bị bao phủ bởi vũng lầy thời không bóp méo mục rữa, sau đó, có một ánh đao đỏ tươi chói mắt đến tột độ phóng ra mọi hướng không theo bất cứ quy luật nào.
“Hừ!”
Bạch Đông Lâm đứng giữa tâm bão với vẻ mặt nghiêm nghị, ngọn lửa sương mù bốc lên mãnh liệt, liếm láp toàn thân hắn khe khẽ cuộn trào, cuốn phăng các đòn tấn công vật lý trên cơ thể hắn, kế đó hắn mở rộng bàn tay rồi nắm mạnh lại, siết chặt Khấp Huyết Trường Đao đang náu mình trong ánh đao vô tận.
“Ngươi, ngươi......”
Curacao khiếp sợ kinh hoàng, hắn ta không ngờ bản thân lại không thể thoát khỏi cái siết tay này.
“Ha ha, ngươi cho rằng chỉ có ngươi hiểu nhân quả à?”
Bạch Đông Lâm lộ ra ánh mắt khinh thường, đạo Nhân Quả là một trong mười quy tắc mà hắn chủ tu, cảnh giới của hắn chẳng hề thấp hơn Curacao, cộng thêm hiện giờ sức mạnh của hắn tăng trưởng một cách bùng nổ, có thể đè bẹp đợt công kích nhân quả của Curacao dễ như trở bàn tay.
“Ngươi không muốn bị người khác kiểm soát, nhưng sinh ra vốn có chuôi đao, ngươi nói xem ngươi có hèn hay không? Lại còn giả vờ cao quý với ta.”
“Binh khí, chính là để sử dụng!”
Bạch Đông Lâm siết chặt nắm tay, trút xuống sức mạnh to lớn vô cùng vô tận, triệt để đàn áp Curacao và cắt đứt luôn cả liên hệ của hắn ta với thời không.
“Thập Thần Chi Lực – Quy Khư Nhất Đao Trảm!”
Trong lời thì thầm của hắn có ẩn chứa sát khí vô tận, một vòng ánh sáng không đầu không cuối, vô biên vô tận, được hình thành từ sự kết nối của Thập Sắc Vũ Trụ, lặng lẽ hiện lên sau đầu Bạch Đông Lâm, chiếu sáng lấp lánh vô tận, mỗi tia sáng đều chứa đựng sinh tử luân hồi của vũ trụ.
Bóng dáng hắn thoáng hư ảo, khoảnh khắc tiếp theo, năm Bạch Đông Lâm giống hệt nhau cùng lúc xuất hiện trước mặt các cường giả Tai họa đen tối với ánh mắt lạnh nhạt, Khấp Huyết Trường Đao trong tay chém thẳng xuống vị trí ấn đường trên đầu chúng.
“Đáng chết! Thứ chết tiệt đáng chết!!”
Curacao điên cuồng gầm rú, trên lưỡi đao nổi lên hoa văn dày đặc, run rẩy dữ dội, khiến cho trảm kích của Bạch Đông Lâm phải tạm dừng giây lát, năm cường giả Tai họa đen tối nọ thừa cơ mở ra phong tỏa khí cơ, lao vút ra từ dưới lưỡi đao.
Răng rắc!
Bóng người đang cao chạy xa bay chợt khựng lại trong chốc lát, ngay sau đó giữa ấn đường hắn ta nứt ra một khe sáng chói lóa, rồi tia sáng xuyên qua toàn thân, thân thể lập tức bị chia cắt thành hai nửa.
Thời không trở nên dập dờn, trên “tàn thi”, một bóng người nguyên vẹn hoàn chỉnh tách rời khỏi tiết điểm thời không của quá khứ rồi bước ra, còn thân thể bầm dập bị thay thế liền tan biến như bong bóng.
Răng rắc!
Thân thể mới toanh, nhưng giữa ấn đường vẫn còn nứt ra một khe hở như cũ, lại có thêm một bóng người từ quá khứ bước ra, trong nháy mắt lặp đi lặp lại như thế vài trăm lần, rồi khí tức sắc bén ấy mới hao mòn và mất hẳn.
“Quả là trảm kích đáng sợ!!”
Tuy đã không còn gì đáng ngại nữa, nhưng tâm thần của đám cường giả Tai họa đen tối này đã hoàn toàn chấn động bởi một đao vừa nãy, may mà chúng đã tránh thoát trảm kích trực diện, chỉ bị lưỡi đao tác động đến mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận