Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1923 - Hôi Tịch Chi Chủ (1)

Sức mạnh dòng xoáy là lực lượng kỳ dị duy nhất hắn nắm giữ trước mắt, là lực lượng kỳ dị duy nhất có thể đối kháng với sức mạnh Khái Niệm.
Tuy hắn chỉ có thể chạm tới bề mặt Khái Niệm, mà bảy vũ khí siêu thoát kia là đồ vật mang theo bên mình của người siêu thoát, bị vây ở sâu trong Khái Niệm, cả hai chênh lệch quá lớn, nhưng tốt xấu gì miễn cưỡng cũng ở cùng một cấp độ, miễn cưỡng đến từ trên bản chất tuyệt đối áp chế.
Vòng xoáy chư thiên của hắn còn chưa đủ lớn, chưa đủ mạnh, lực lượng có khả năng tăng thêm còn chưa đủ để đạt tới “nhất lực phá vạn pháp”, tác chiến vượt qua bản chất cấp độ.
Bởi vậy, chỉ có thể dựa vào loại hình thái áo nghĩa tạm thời gia trì này, để nhảy lên bản chất, đối địch sự vật Khái Niệm.
Sức mạnh Khái Niệm là sức mạnh khủng bố mà người siêu thoát có thể nắm giữ. Nó nằm trên tin tức, cũng giống như sức mạnh tin tức, có thể sử dụng “chiều sâu” để thể hiện điểm mạnh và điểm yếu của nó.
Vũ khí siêu thoát ở trên chiều sâu Khái Niệm, không thể nghi ngờ là nghiền nát Bạch Đông Lâm hiện tại, nhưng, mọi chuyện thật sự là như vậy à?
“Hừ! Vốn chưa muốn lật một lá bài tẩy kia ra, nhưng chuyện cho tới nước này...”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm u ám, nhìn thẳng bảy vũ khí siêu thoát, chẳng những không sợ hãi chút nào, ngược lại còn hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử.
Ý nghĩ trong đầu còn chưa nảy sinh, vũ khí siêu thoát lơ lửng ở chân trời đã chuyển động. Đó là một thanh trường kiếm ám kim, có hư ảnh quái xà vô số đầu đanh quấn quanh trên đó, thanh kiếm này là hiến tế hung địa thứ chín mới thành công khôi phục, trên lý thuyết xếp ở cuối cùng của vũ khí siêu thoát.
Nhưng...
Xà kiếm khẽ nhúc nhích, từ từ chém xuống, một luồng kiếm ảnh khủng bố không thể nhìn thấy được chém từ trong Khái Niệm ra, xoèn xoẹt ở trên hiện thực.
Két! Răng rắc…
Mục tiêu của xà kiếm không phải là Bạch Đông Lâm mà là phần cuối cùng của vùng đất Hôi Tịch xa xa phía sau hắn, nhưng chính là dưới sự bao trùm của công kích, dư âm phát tán đến vẫn xé bỏ lá chắn dòng xoáy mà Bạch Đông Lâm tăng thêm tầng tầng lớp lớp, bắt đầu từ mi tâm, thân thể lập tức bị chia làm hai.
“Tốt! Kiếm tốt!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, kiếm ảnh này không chỉ chém hình dáng, ngay cả đầu nguồn tin tức của hắn, ý thức bản ngã, tất cả dấu vết tồn tại, đều bị chia làm hai từ trên Khái Niệm.
Xì xì!
Tiếng rắn rít gào, lành lạnh vặn vẹo, mang theo cảm giác trơn trượt ghê tởm. Kiếm quang hình rắn rậm rạp chằng chịt quanh quẩn trên vết thương trơn nhẵn cắt ra, giống như như giòi trong xương, khó có thể xóa bỏ.
“Hợp!”
Ý chí Bạch Đông Lâm hóa thành chưởng, cưỡng ép ghép thân thể tách ra ép vào lại.
Ánh kiếm tùy ý tàn sát bừa bãi ở trong cơ thể, dưới sự khôi phục của Bất Tử Bất Diệt, thương tổn nghịch chuyển không ngừng được kích phát, ngược lại mang đến cho hắn năng lượng cường hóa mênh mông.
Loại hiệu suất này cao hơn hiệu suất hắn chủ động dẫn tới thời không phản phệ nhiều. Sau khi hắn bước vào Bỉ Ngạn, thực lực càng ngày càng mạnh, thời không bình thường cắn trả khó có thể thương tổn đến hắn, trừ phi vẫn luôn duy trì thân thể tương lai, nhưng dạng này quấy nhiễu thời không quá lớn, thời gian ngắn thì còn được, nếu thường xuyên duy trì với thời gian dài thì khó tránh khỏi sẽ dẫn tới ánh mắt người siêu thoát.
Khi thân thể khép lại, Bạch Đông Lâm quay phắt đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời ở vùng đất Hôi Tịch bị một kiếm chém ra, vượt qua khoảng cách vô tận không biết bao nhiêu siêu niệm, chém thẳng vào hư vô cuối cùng.
Keng!
Theo tiếng va chạm chói tai vang vọng khắp thiên địa, phần cuối thiên địa bị chém nát. Sau một khắc, trong hư vô vô tận, một mâm tròn kim loại vô cùng đồ sộ chậm rãi hiện ra.
Cánh cổng Vĩnh Hằng

Đây là muốn đánh giáp lá cà à?
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, mục tiêu của vũ khí siêu thoát cực kỳ rõ ràng, mà hắn giống như chỉ là con kiến hôi ven đường, căn bản không bị chúng nó để ở trong lòng, chỉ lợi dụng một chút dư âm công kích đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
“Ha ha, hình như ta bị coi thường, dưới siêu thoát đều là con kiến hôi?”
Hắn không phủ nhận điều này, nhưng người siêu thoát là người siêu thoát, vẫn chưa đến lượt vũ khí siêu thoát đến diễu võ dương oai.
Cánh cổng Vĩnh Hằng và vũ khí siêu thoát cách đó xa xa, khí tức đã giằng co cùng một chỗ, dáng vẻ giương cung bạt kiếm.
Bạch Đông Lâm lắc đầu bật cười, trên người mang vòng xoáy chư thiên, đứng ở giữa hai bên, đứng như lâu la, nhỏ bé như bụi bặm.
Ở sâu trong lòng đất, một bóng dáng đang ngồi khoanh chân, ánh mắt xuyên thấu tầng tầng lớp lớp nham thạch dày đặc, chú ý chặt chẽ tất cả chuyện xảy ra bên ngoài, cầm thần bút trong tay, múa bút thành văn trên trang sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận