Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1862 - Siêu Thoát Cổ Lộ (2)

“Người này là Quỷ Dị Chi Nguyên, Chư Thiên Hoàn Mỹ lúc mới sinh ra rất nhỏ yếu, ông ta là kẻ đầu tiên bước vào thập nhất cảnh, có thể đi lại giữa Chư Thiên Vạn Giới, cất bước trong dòng sông thời gian, nhưng cũng dừng bước ở nơi này.”
“Không nhìn thấy con đường phía trước, không thể nào bước Bỉ Ngạn, không biết thiên địa rộng lớn ngoài chư thiên, mất phương hướng trong những Tuế Nguyệt vô tận, lúc đầu chỉ có vậy thôi...”
Người quan sát rõ ràng không phải là lần đầu tiên dẫn đoàn, giọng nói bình tĩnh dịu dàng, cách giải thích như vậy không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
“Ban đầu Chư Thiên Hoàn Mỹ nằm ở Cửu Càn Nguyên Cực Toàn Tí, là khu vực ngoài cùng Tuyền Qua Chư Thiên, tiếp giáp với Chư Thiên của Tai họa đen tối. Mọi người đều biết, khu vực này nguy hiểm cỡ nào. Không chỉ lúc nào cũng có thể bị Tai họa đen tối xâm nhập, mà còn có các loại di tích chiến trường có thể mang đến ảnh hưởng trái chiều.”
“Không may, trên quỹ đạo vận chuyển của Chư Thiên Hoàn Mỹ, có một khối máu thịt Bỉ Ngạn Tai họa đen tối bay tới, phá vỡ Giới Bích Chư Thiên. Tuy ý chí chư thiên đã dốc hết toàn lực nhưng không thể tiêu diệt nó sạch sẽ, vẫn có một hạt Vĩnh Hằng rơi vào trong mi tâm ông lão này...”
“Bị ô nhiễm, trong lòng ông ta biết mình đã không có hy vọng bước vào Bỉ Ngạn, nếu không nhanh chóng ứng phó, Chư Thiên sẽ gặp phải tai hoạ lớn. Nhưng chỉ là thập nhất cảnh, lại còn ở vùng đất hoang vu hẻo lánh này, đạo tu hành còn chưa hoàn chỉnh thì có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết hoàn hảo gì?”
“Bởi vậy, ông ta đã tự chôn vùi mình.”
Trong lúc người quan sát nói chuyện, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ông lão tiều tụy đã hoàn thành việc hiến tế.
Hạt nhục thân bị Tai họa đen tối xâm nhập bị đốt cháy thành tro cốt và được đựng trong bình gốm, bình gốm được đặt trong quan tài đồng, quan tài đồng từ từ chìm sâu trong cao nguyên.
Một màn trước mắt chấm dứt, không nhìn ra huyền cơ gì, trong lòng mọi người thất vọng, vẻ mặt ai nấy đều rất lạnh nhạt, bọn họ không quan tâm đầu nguồn quỷ dị gì, bọn họ là người đến xem người siêu thoát, tình cảnh này không đáng giá giá vé tí nào.
Người quan sát nhún nhún vai, dáng vẻ đã sớm đoán trước, ngón tay điểm một cái, bọt biển hình thành từ lá chắn thời không nhảy xuống dòng sông thời gian, phi nước đại rời đi.
“Con đường siêu thoát, trạm thứ hai, Cửu Long Kéo Quan!”
Trên đỉnh núi Thái Sơn, du khách nhộn nhịp đều không biết trong thời không không thể quan sát được, có một đám tồn tại đang dùng đôi mắt kim quang nhìn lướt qua bọn họ.
“Càu nhàu! Người siêu thoát đại nhân chí cao vô thượng sắp xuất hiện chưa?”
Ngoại trừ Bạch Đông Lâm ra, tất cả mọi người đều có vẻ vội vã cuống cuồng, ánh mắt lơ lửng không cố định, hiện lên vẻ chờ mong và sợ hãi.
“Tới rồi!”
“Người này chính là...”
Vẻ mặt người quan sát nghiêm trang, mở miệng, căn bản không dám nói ra chữ kia, kính cẩn lễ phép, cách lá chắn thời không cung kính hành lễ với thanh niên đang leo núi.
“Chúng ta! Đã gặp người siêu thoát đại nhân!”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, không dám nửa điểm lơ là, cũng mặc kệ cách lá chắn thời không, một phàm nhân không có dấu vết tu hành có thể nhìn thấy bọn họ hay không, ai nấy đều khom người hành lễ, thậm chí có người còn quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Ngược lại Bạch Đông Lâm đứng thẳng tắp, không hề động đậy, ánh mắt nhìn thẳng thanh niên, lúc này hắn ta bình thường như thế, chẳng qua là huyết mạch hơi mạnh mẽ một chút, ai có thể nghĩ tới tương lai hắn ta sẽ đạt được siêu thoát? Thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
“Diệp...”
“Hửm?”
Thanh niên khẽ cau mày, chợt quay đầu nhìn về hư không, trong ánh mắt vốn trầm tĩnh tựa như hiện lên vẻ khác lạ.
“Bỉ Ngạn? Hiếm thấy thật đấy.”
“A a a!”
“Nhìn sang rồi kìa! Nhìn sang rồi kìa! Người siêu thoát đại nhân nhìn ta rồi, cái này, cái này... Thiên thọ á!”
Tất cả mọi người ít nhất đều là thập nhất cảnh, có thể thâm nhập đến tiểu tiết, tất nhiên sẽ không bỏ qua một chi tiết nhỏ bé nào, động tác khác thường của thanh niên đã bị bọn họ nhìn thấy.
“Cái này, cái này...”
Người quan sát nơm nớp lo sợ, hắn ta dẫn đoàn nhiều lần, nhưng chưa từng gặp phải loại tình huống này, không khỏi liếc mắt nhìn Bạch Đông Lâm một cái, người có thể khiến cho người siêu thoát nhìn chăm chú, chỉ sợ chỉ có vị Bỉ Ngạn đại nhân khác thôi.
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, so với sự kích động của người khác, ngược lại hắn rất bình tĩnh, chỉ hơi chắp tay ra hiệu.
Hắn rất tự tin đối với Siêu Thoát Chi Quang, những gì Diệp có thể nhìn thấy chỉ là những gì hắn chủ động để cho đối phương nhìn thấy mà thôi.
Ánh mắt thanh niên chỉ khẽ lướt qua, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, bước tiếp lên đỉnh núi Thái Sơn.
Đến Cửu Long Kéo Quan, một đám người Lam Tinh bị mang theo, phá không rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận