Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 746: Nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng gặp

Rống! Bia Tiêm Giác Kim Hồng phát ra một tiếng ngâm khẽ, giãy giụa khỏi sự trói buộc, phóng về phía xa.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm buông xuống, nhìn thoáng qua chỗ da bàn tay bị cắt đứt, cũng không để trong lòng, bóng người phóng vụt đi theo sau.
Vừa đi được một đoạn, phía trước đột nhiên sáng lên, thần quang màu u lam tràn ra từ bốn phương tám hướng, có xu thế tăng cao, Bạch Đông Lâm ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy một cái vương tọa toàn thân màu u lam ở trên dài cao, thần quang nơi này được phát ra từ chính cái vương tọa đó.
Bia Tiêm Giác hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm, không ngừng xoay quanh vương tọa ở trên đài cao, phát ra từng trận âm thanh.
Trong nháy mắt, Bạch Đông Lâm bước mấy bước đi lên đài cao, đến trước mặt vương tọa màu u lam, hắn khẽ cau mày lại.
Một nữ nhân đang khoanh chân ngồi trên vương tọa, hai mắt nhắm nghiền, mặc quần áo theo phong cách cổ trang, mái tóc dài màu u lam sau lưng nhẹ nhàng lay động theo làn nước, thỉnh thoảng còn lóe lên từng đốm sáng.
Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, đời này Bạch Đông Lâm đã gặp rất nhiều mỹ nhân nhưng không người nào có thể sánh được với người trước mắt này.
Đáng tiếc, đây chỉ là một nữ nhân đã chết.
Bạch Đông Lâm không cảm nhận được bất kỳ một tia khí tức sinh mệnh nào từ trên người nữ nhân này, cường giả có thể che giấu hoàn toàn sự dao động của khí tức, nhưng nữ nhân này không giống thế, bởi vì trước ngực nàng ta có một lỗ hổng to bằng miệng cốc trực tiếp xuyên thẳng qua.
Miệng vết thương rất bóng, nhìn rõ được đường vân phức tạp phía trên, Bạch Đông Lâm nhướng mày, chậm rãi lùi về phía sau hai bước, ở trên miệng vết thương này hắn đã cảm nhận được một tia khí tức quỷ dị, trong lòng vang lên tiếng báo động, có một sự tồn tại rất khủng bố!”
“Loại văn tự kỳ lạ này, quả nhiên, là một trong những cường giả thần bí của tộc Chiến Nhất Tộc kia ư?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ chuyển, rơi xuống mi tâm của nữ tử, ở đó có một phù văn tỏa ánh sáng rực rỡ, huyền ảo phức tạp, nhưng vừa liếc nhìn đã hiểu rõ ý nghĩa.
Ý nghĩa của phù văn này chính là Chiến, giống hệt kiểu chữ trên tờ giấy tàn mà hắn lấy được từ chỗ Thần Vô Khuyết.
“Chiến tộc, nắm giữ Chiến Nhất Tộc đáng sợ nhất, rốt cuộc đến từ đâu? Vì sao ta không tìm được một chút tin tức liên quan nào?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trầm xuống, từ sau khi hắn lấy được bia Tiêm Giác Kim Hồng ở Binh Giới, hắn cũng từng quan tâm đến tin tức của Chiến tộc trong truyền thừa quang ảnh, đáng tiếc chẳng thu được tin tức gì.
Nhưng dựa theo suy luận của hắn, từ những tin tức mà hắn lấy được từ trên bia Tiêm Giác thì chắc hẳn Binh gia được cả giới tu luyện tôn sùng đã lấy được một phần truyền thừa của Chiến tộc.
Có lẽ khởi nguồn của chiến trận chi đạo là chiếc tộc chứ không phải binh gia.
“Chiến tộc này không để lại dấu vết gì trong tất cả các thời đại, chẳng lẽ nó xuất hiện trong trước thời Loạn Cổ?”
Trong lòng Bạch Đông Lâm hiện lên một vài suy đoán, thời Loạn Cổ là thời đại không trật tự, không văn minh, là năm tháng hỗn loạn, không có bất cứ ghi chép nào, tình huống của Chiến tộc khá tương ứng với điều này.
“Có một khả năng nhỏ, nhưng cũng không thể suy đoán ngông cuồng.”
Bạch Đông Lâm hơi lắc đầu, kìm lại dòng suy nghĩ, lực chú ý lại rơi xuống nữ nhân đang ngồi trên vương tọa.
“Hóa ra ngươi chính là nguồn cội của Tam Quang Băng Phách Thần Thủy!”
Trong cảm nhận của hắn, cái này rất giống với năng lượng kỳ dị mà hắn đã thôn phệ, nhưng sự chấn động lại mạnh hơn nhiều, cơn chấn động chậm rãi lan ra từ ngực nữ nhân, dung nhập vào trong dòng nước trong suốt, khuếch tán ra ngoài.
Không thể nghi ngờ, nữ nhân này là một cường giả cực kỳ khủng bố, tia năng lượng tràn ra từ miệng vết thương lại có thể sáng tạo ra một thế lực cường đại.
Thánh Cung Băng Tuyết cũng là một thế lực cường đại tồn tại mấy thời đại, trải qua năm tháng xa xôi, năng lượng kỳ dị trong thi thể nữ nhân này vẫn chưa phát tán hết, đúng là khủng bố!
“Kim Hồng! Ngươi muốn làm cái gì thì làm đi, đừng xoay vòng mãi như thế! Chúng ta không thể ở trong này lâu được đâu!”
Bạch Đông Lâm nhíu mày quát khẽ, mắt thấy nơi này không có nguy hiểm, Vô Vi đã biến mất, ý thức của hắn lại trở về khống chế thân thể.
Rống!
Bia Tiêm Giác Kim Hồng rung lên một tiếng, hóa thành một tia sáng màu đỏ bắn vào trong bụng thi thể nữ nhân, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Đông Lâm thấy vậy thì trong lòng hơi động, nơi đó là vị trí của đan điền.
Xem ra đồ vật mà bia Tiêm Giác cảm ứng được nằm trong đan điền của thi thể nữ nhân này, thật sự lợi hại, đã chết rồi mà đan điền vẫn không tiêu tán!
Chẳng lẽ đã sáng lập ra một thế giới khác ư?
Mặc dù trong lòng hắn tò mò, nhưng Bạch Đông Lâm cũng không dám tùy tiện tiếp cận, vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn, khí tức quỷ dị trên miệng vết thương khiến hắn vô cùng kiêng kỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận