Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 923: Toàn bộ đều là của ta

“Hả? Tại sao cái tên Lang nhân này lại có khí tức quen thuộc như thế? Hình như hắn có điểm giống với tên yêu ma đầu tiên mà ta đã giết chết! Cái tên Lang nhân ở Hắc Phong Sơn kia đâu rồi? Đó không phải là lão tổ tông của hắn hay sao?” Bạch Đông Lâm phát hiện sau khi tư duy của mình nhảy vọt, thì tư duy đã trở nên cực kỳ mở rộng, bất kỳ tin tức gì có liên quan với hắn xuất hiện thì đều bị hắn phân tích ra.
Cái này là chỗ tốt mà cũng không có ảnh hưởng đến hắn, vì hắn bây giờ có lực tính vô tận, cho nên hắn căn bản không sợ chút tiêu hao này.
“Huynh đệ! Cẩn thận!”
Một tiếng hét lớn vang lên, đây là ngôn ngữ thông dụng của Chân Giới, thù ra chính là người bên mình.
Bạch Đông Lâm chậm rãi quay đầu, một cái trường tiễn khắc đầy bí văn xanh biếc đang xoay tròn và xé nát hư không mà bay về phía đầu của hắn.
Bạch Đông Lâm không trốn không né, tầm mắt hắn vượt qua trường tiễn để nhìn về phía mấy chục dặm bên ngoài.
Đó là một vị tinh linh màu xanh rất khả ái!
Lỗ tai dài dài, dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo, khí chất lãnh diễm, trên tay cầm theo trường cung màu xanh biếc, trên thân mặc một bộ váy dài cũng màu xanh biếc, và cô ta đang đưa ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía Bạch Đông Lâm.
Keng!!!
Phá Ma Tiễn trực tiếp bắn trúng con ngươi đen nhánh của Bạch Đông Lâm. Trường tiễn có thể bắn thủng sơn nhạc này không ngừng bị dồn nén lại, và trong giây lát nó đã vỡ vụn thành bụi phấn, nhưng nó không hề bắn rơi được một cái lông mi của Bạch Đông Lâm.
“Quá yếu!”
Con ngươi của hắn thu nhỏ lại và bắn ra một tia ánh sáng pháp tắc cực nóng. Chỉ giây lát sau, tia ánh sáng pháp tắc cực nóng này đã xuyên thủng đầu lâu của nữ tinh linh, nhiệt độ cao bạo phát làm cho toàn bộ thân thể nàng ta bị đốt thành tro tàn.
“Chậc! Huynh đệ, ngươi thật trâu bò!”
Cách đó không xa là một đại hán mặc giáp đen, khi hắn ta nhìn thấy một màn này thì hắn liền biết mình đã vẽ vời cho thêm chuyện, bởi vì tên nam nhân trước mặt hắn ta quá mạnh.
Trên cái chiến trường rộng lớn này có vô số người tham chiến, cho nên việc phân biệt chính xác ra được người phe mình là một điểm rất trọng yếu, suy cho cùng đôi bên đều là thiên kì bách quái với quá nhiều chủng tộc, nếu chỉ bằng vào vẻ bề ngoài để phân biệt thì căn bản là chuyện không thể nào làm được.
Bên phía Chân Giới sẽ dựa vào ấn ký Chiến Hồn độc nhất vô nhị để phân biệt địch và ta, còn đối phương làm thế nào nhận ra đối thủ thì Bạch Đông Lâm tạm thời cũng không rõ ràng.
Đối với người phe mình thì Bạch Đông Lâm rất là hữu hảo mà gật đầu, sau đó thân ảnh hắn liền tiến đến khu vực có mấy ngàn vạn tu sĩ đang kịch chiến.
“Ám giới!”
U quang mịt mờ chậm rãi trôi nổi, tất cả tàn thi thịt vụn đều bị thôn phệ không phân địch ta.
Những người này thật sự quá lãng phí hoặc là do quá bận rộn, cho nên bọn hắn chỉ đi thu thập tài liệu quý hiếm bên trong thân thể đối phương, bao gồm năng lượng không rẻ, còn về phần thi thể thì đều bị bọn hắn tùy ý ném đi.
Nhưng mà Bạch Đông Lâm lại không hề ghét bỏ, vì đường đường là Lưu Lãng Đế cũng đều làm qua lão nhặt rác thì hắn vì cái gì mà không thể làm chứ?
Không dùng thì phí vì đây đều là năng lượng!
Nội tâm hắn rất vui thích khi làm một con cá dọn bể cho chiến trường. Hắn một bên hướng về phía trước chiến trường mà chạy và một bên dùng ý niệm mở ra ấn ký Chiến Hồn để tiếp nhận nhiệm vụ trên chiến trường này.
‘Nguy rồi! Có giới khẩu cỡ nhỏ xuất hiện, tọa độ là…’
‘Đẳng cấp uy hiếp: Đế!’
‘Đề nghị: cho lãnh chúa Kim Chinh đi tới tiêu diệt, ban thưởng sẽ quyết định từ việc cống hiến đánh giết cùng với cục diện chiến đấu. Do giới khẩu cách quá gần chiến tuyến nên nhiệm vụ này sẽ là nhiệm vụ khẩn cấp, ban thưởng đánh giết nâng lên một thành!’
Bạch Đông Lâm nhắm lại hai mắt. Uy hiếp đế cấp và còn đề nghị thêm lãnh chúa Kim Chinh, xem ra tên đại thiên sứ trưởng Afir phách lối đến tột cùng kia chính là một tên có thể so với cường giả phong đế!
Mặc dù cường giả phong đế đã mạnh đến đáng sợ và là đế vương chân chính trên chiến trường, nhưng dù sao vẫn không phải là cường giả bên trong thập cảnh, cho nên nội tâm Bạch Đông Lâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không có lão tổ tại đây thì hắn có thể thoải mái đục nước béo cò, và cũng càng không phí sức một chút nào.
“Giết! Giết!”
“Giết đi!”
Bạch Đông Lâm một đường nhặt nhạnh di hài tàn thi và chậm rãi đi đến một khu vực lớn nhất trong chiến trường. Binh sĩ hai bên cộng lại đã vượt qua mấy ngàn vạn, trùng trùng điệp điệp lan tràn đến mấy trăm dặm.
“Điểm cống hiến, thanh linh chi khí, toàn bộ đều là của ta!”
Hai mắt của Bạch Đông Lâm hơi nhắm lại để che đậy đi mục quang u lãnh, sau đó thân ảnh hắn dung nhập vào bên trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận