Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1892 - Chẳng còn cách nào, buồn thay (3)

Thần Hạo học cung nhỏ nhoi chẳng qua chỉ là một cục đá nhỏ trên con đường vô địch của Long Ngạo Thiên ta mà thôi, tất cả vinh quang không đáng nhắc đến.
Oành!!
Một tiếng sấm nổ đột nhiên vang vọng trời không, cả học cung to lướn nhất thời rơi vào yên lặng, rất nhiều thân hình với khí tức kinh khủng bước trên hư không, trong ánh mắt chói lóe có sợ hãi lan tràn.
"Chủ ta, Cổ Xá Sáng Thế Thần chủ, vẫn lạc!!"
Răng rắc --
Lôi âm cuồn cuộn truyền khắp đại thiên, ngay sau đó, vũ trụ bắt đầu đổ nát tan rã.
"Ta, ta bị sao thế này?"
Sắc mặt Long Ngạo Thiên mờ mịt nhìn cơ thể vỡ nát như lưu ly của bản thân, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
"Hệ thống! Hệ thống! Đã xảy ra chuyện gì thế?! Ta, ta sắp chết rồi phải không?"
Giọng điệu Long Ngạo Thiên cấp thiết không ngừng hô hoán hệ thống trong đầu, hắn cảm giác vô cùng bất ổn, tử ý kinh khủng tùy ý lan tràn trong tim.
'Tích --'
'Kí chủ, người chế tạo ra ta, Không Vô lão tổ vẫn lạc, giới này và vạn linh thương sinh đều có nguồng gốc từ hắn, cũng đều phải biến mất theo hắn.'
'Xin lỗi kí chủ, ta không thể giúp ngươi được nữa, sự tồn tại của ta sắp tiêu tán...'
Ta, sắp chết?
Theo ý niệm cuối cùng trong đầu hiện ra, con đường vô địch của Long Ngạo Thiên còn chưa có bắt đầu cũng đã kết thúc.
...
Cổ Xá chết rồi, chết khi bạo loạn hôi tịch mới vừa bắt đầu, dưới dư âm của kiếp nạn vạn tộc.
Cùng với sự ngã xuống của mỗi một Bỉ Ngạn, đằng sau bề ngoài bình tĩnh đều là rất nhiều vũ trụ đại thiên mất đi, vô số sinh linh bản nguyên không đếm được bị trừ khử một cách im ắng.
Bọn họ đều là sinh linh trí tuệ, có thất tình lục dục, yêu hận tình thù, vô số dây dưa không ngớt.
Thế nhưng đây là số mệnh của sinh linh bản nguyên, sống hay chết đều nằm trong tay người khác, hoặc là Chân Ngã Duy Nhất, hoặc là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn...
Chẳng còn cách nào, buồn thay.
"Đồng hương, ngươi tự tin quá rồi đó!"
Tiến sĩ Trần có phần cạn lời, dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn Bạch Đông Lâm. Kiếp nạn vạn tộc chính là xuất phát từ tay của người siêu thoát đấy, quái vật trong đó đến cùng là mạnh mẽ cỡ nào, sở hữu sức mạnh quỷ dị ra sao, đến cả hắn cũng không rõ ràng lắm.
Thế nhưng hắn hiểu được, đây không phải là một Bỉ Ngạn nhỏ nhoi có thể đối kháng được, bởi vì thông qua vật mà bản tôn để lại có thể suy đoán đại khái rằng, sự vật mà Bà Luân Sát Đế ở cùng tầng lấp sáng lập có lực sát thương khủng bố đến cỡ nào.
"Ha ha, có được hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?"
Bạch Đông Lâm mỉm cười, sau khi biết tiến sĩ Trần trước mắt là thể sinh mạng đặc biệt không có sức mạnh siêu thoát thì hắn thoải mái rất nhiều, lời nói hành động không câu nệ như trước nữa.
"Được rồi, có thêm một phần lực lượng vẫn tốt hơn."
Tiến sĩ Trần khẽ gật đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa. Hắn xòe bàn tay ra, một bộ áo giáp giống như thủy tinh hiện lên, thần quang rạng rỡ, ánh sáng vạn luồng, giữa sự óng ánh trong suốt có đạo tắc vô tận đan xen vào nhau, khí tức cổ xưa mênh mông vô biên vô hạn.
"Bảo giáp này có tên là 'Lưu Ly Bất Diệt', thuộc về cấp bậc nguyên khí Bỉ Ngạn."
"Thu nó đi, chúng ta đều là người Lam Tinh, vậy thì coi như là quà gặp mặt đồng hương, nó sẽ có trợ giúp trong trận chiến tiếp theo của ngươi."
Ít nhất có thể bảo vệ ngươi không chết, tiến sĩ Trần nói thầm trong bụng.
Bạch Đông Lâm nghe vậy vẻ mặt có chút do dự, đây chính là nguyên khí Bỉ Ngạn, chính là thứ mạnh mẽ nhất bên dưới siêu thoát, Bỉ Ngạn tầm thường có thể có được một đạo binh vĩnh hằng cũng đã không tệ rồi, nguyên khí có thể gặp nhưng không thể cầu, vả lại còn xuất phát từ tay của người siêu thoát nữa, chắc chắn nó càng mạnh mẽ hơn.
"Ha ha ha, tiến sĩ Trần ra tay hào phóng, vậy ta không khách khí đâu!"
Người siêu thoát đấy, túm một nắm bùn đất đều có thể tạo thành nguyên khí, đối với tiến sĩ Trần thì đây chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhận lấy nó ngược lại không cần có gánh nặng trong lòng.
Bạch Đông Lâm suy nghĩ rõ ràng điểm này rồi bèn đưa tay nhận "Lưu Ly Bất Diệt", không hổ là nguyên khí Bỉ Ngạn, một luồng thần quang hiện lên đã chủ động bám vào trên đầu nguồn tin tức.
Sự bảo vệ đối với bản thân của Bỉ Ngạn từ lâu đã không nằm trên mấy thể xác có cũng được mà không có cũng không sao như thân thể thần hồn nữa, mà là nằm trên nguyên điểm tin tức căn bản nhất.
Thần quang lưu ly bao phủ nguyên điểm tin tức, một cảm giác an toàn vạn kiếp bất diệt tự nhiên sinh ra, Bạch Đông Lâm cũng không có để ý cái này nhiều. Một người bất tử bất diệt như hắn căn bản không quan tâm đến phòng ngự làm gì, chỉ là dựa vào suy nghĩ có tiện nghi không chiếm là Vương bát đản nên mới vui vẻ nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận