Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 848: Trích Tiên xuất hiện

Không hiểu nổi tâm lý của Tham Tửu này kiểu gì, Lạc Phi Vũ cảm thấy bản thân sắp xấu hổ đến độ có thể dùng ngón chân đào ra một tòa cung điện! Đặc biệt là dòng chữ trên huân chương pha lê kia còn liên tục đổi màu, nhấp nha nhấp nháy, cực kỳ phô trương!
“Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Đây là huân chương vinh dự do Tham Tửu ta lấy được do đã cứu vô số hài tử Nhân tộc, nó tượng trưng cho quanh minh chính trực! Bọn họ nhìn thì kệ bọn họ, chẳng qua chỉ là đang hâm mộ thôi!”
Vẻ mặt Tham Tửu hớn hở, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve huân chương pha lê, dáng vẻ như cực kỳ đắc ý.
Lúc trước vì cái huân chương này mà hắn ta bị sở Kiểm Soát thẩm vấn suốt một năm trời, may mà hắn ta vốn lập công, mà Thái tổ của hắn ta là phó cục trưởng nên mới không để lộ sự tồn tại của không gian Thiên La.
Lạc Phi Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta hoàn toàn hết cách với Tham Tửu này rồi, chỉ có thể đứng cách chỗ này xa thêm mấy bước, tầm mắt lại quay về phía lôi đài.
Tình cảnh này, chẳng qua là một màn chúng sinh bên trên khán đài, hoặc kích động đến không nói nên lời, hoặc là bình tĩnh nói chuyện phân tích với nhau, tất cả đều vô cùng mong đợi trận chiến này.
“Trích Tiên, đến đánh với ta một trận!”
Thấy Trích Tiên mãi vẫn không có động tĩnh gì, Hàn Dịch lại lần nữa hét lớn, tam soa kích trong tay đập mạnh xuống mặt đất, đập ra một cái hố to.
Tiếng hò hết trên khán đài biến mất, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ngai vàng Đại Nhật trên cao vời vợi với ánh mắt đầy chờ mong.
“Hầy……”
Bóng dáng mơ hồ bên trên ngai vàng Đại Nhật phát ra một tiếng than nhẹ, một cỗ ý chí mạnh mẽ lan ra theo sóng âm, làm trong lòng vô số tu sĩ thấy căng thẳng.
“Vốn dĩ đối thủ hôm nay của ta không phải ngươi, nhưng nếu ngươi khát vọng một trận chiến đến thế, vậy thì đánh thôi. Cũng đúng lúc để ta xem thử rốt cuộc Thiên Kiêu thời Ma Kiếp sẽ có những bản lĩnh gì, mà có thể đạt được tư cách ngủ say!”
Đùng!
Giọng nói rơi xuống, một bóng dáng cuốn theo Đại Nhật thần diễm vô tận, chẳng mấy chốc đã rơi xuống bên trên lôi đài đen nhánh, dưới giáo huấn của động năng đáng sợ, lôi đài cứng rắn bị dẫm ra một cái hố sâu với phạm vi trăm dặm.
Thần uy hiển hách như thể Đại Nhật hạ xuống từ bầu trời!
Thần diễm màu vàng tan biến để lộ ra thanh niên bạch y, thân hình cực kỳ đĩnh bạt, bên hông thắt đai lưng bạch ngọc, mài tóc dài màu bạch kim bị một sợi dây màu đỏ buộc chặt, rủ xuống đất, chỉ hơi động đậy thôi đã toả ra ánh sao chói lọi.
Quanh thân Trích Tiên bị vây lại bởi tiên quang mờ ảo, đặc biệt là trên khuôn mặt kia nó lại càng dày đặc hơn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt sáng tựa như ngân hà.
Hơi thở thanh thoát, khí chất tuyệt trần, thật sự giống như Trích Tiên lâm thế!
“A a! Trích Tiên! Trích Tiên!”
“Đây là Trích Tiên đứng đầu Tiềm Long bảng sao? Khí chất thật giống với tiên nhân!”
Có hơn một nửa nữ tu ngưỡng mộ Hàn Dịch lập tức đổi chiến tuyến, có thể thấy khí tràng mạnh mẽ của Trích Tiên, dao động ý chỉ tản ra ảnh hưởng đến tâm cảnh của tu sĩ đến mức nào, đây cũng là một cách để thể hiện thực lực.
Trích Tiên và Hàn Dịch im lặng không nói câu nào, hai người đứng cách nhau mấy trăm dặm, tiếng hò hét ồn ào náo nhiệt dời non lấp biển ở bên ngoài chẳng thể nào ảnh hưởng đến bọn họ, vậy mà trong lúc tầm mắt giao nhau ý chí hung dữ lại xé nát hư không.
“Chiến!”
Ánh mắt Hàn Dịch lạnh lùng, trong lúc ý chí giao nhau hắn ta mơ hồ rơi vào thế yếu, bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay trước. Dưới chân đạp lên hư không, bóng dáng hắn ta lập tức vượt qua trăm dặm, tam soa kích tỏa ra thần quang mãnh liệt trong tay hắn ta đâm xuống!
Keng!
Đối mặt với một kích có thể nhấn chìm đất liền của hòn đảo, vẻ mặt Trích Tiên thờ ơ, chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay có tiên quang sâu thẳm quanh quẩn, bấm tay bắn ra, âm thanh đáng sợ do kim loại va chạm lập tức quét ngang bốn phương tám hướng.
Hư không ở nơi đầu ngón tay và kích tiêm va chạm lập tức biến mất, mồ hồ lộ ra một vệt sáng mờ nhạt, dư âm vô hình vô chất bắn nhanh xé rách hư không, lôi đài đen nhánh vô cùng cứng rắn bị chém ra vô số khe rãnh, liên tục lan rộng ra cách đấy mấy ngàn dặm.
Đùng!
Tam xoa kích thần quang bị một ngón tay bẻ cong, sắc mặt Hàn Dịch khẽ thay đổi, bóng dáng hắn ta lập tức di chuyển mấy vạn trượng loại bỏ đại đa số lực hủy diệt, sau khi lùi lại một bước hắn ta dẫm lên trời cao, dẫm bước ra một lỗ đen dài trên hư không.
Nhanh quá! Chuẩn quá! Sức lực rất lớn!
Hàn Dịch ổn định thân hình, trong lòng hắn ta khiếp sợ không thôi, một kích nhìn như tuỳ ý ban nãy của hắn ta đã có tốc độ đã sắp đạt đến vận tốc ánh sáng, sức mạnh to lớn vô tận có thể đánh chìm một đại lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận