Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 120: Mua Linh đan cho linh sủng

Thật ra thì tốc độ tu luyện của hắn đã nhanh lắm rồi, chưa nói đến việc hắn mở đại không gian Linh Khiếu ra vô hạn. Thế nhưng, Bạch Đông Lâm vẫn chưa hài lòng với tốc độ này. Tỷ lệ Kỳ điểm thất bại khá cao khiến hắn làm nhiều lần vẫn chỉ uổng phí công phu, nếu như không cần tốn thời gian hồi phục Huyết Nguyên thì có thể nhân khiếu của hắn đã được mở xong.
Tuy rằng mở ra không gian Linh Khiếu vô hạn sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn, nhưng ưu thế này phải chờ đến lúc dùng Thần Chú Dựng Ma mới có thể thể hiện ra uy lực của nó, còn bây giờ thì nó cũng không có tác dụng cho việc tăng thực lực là mấy, cũng chỉ bằng phương pháp khai thông Linh Khiếu bình thường mà thôi.
Hắn luôn rất cẩn thận với chuyện mà Khâu Chân nói, hắn muốn mau chóng tăng thực lực của mình, chỉ có thực lực cường đại thì mới có thêm nhiều cơ hội thoát nạn khi đối diện với nguy hiểm.
Hắn trầm tư một lát rồi đúc kết được rằng hiện tại bản thân hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có điểm tích lũy, mà hắn còn mười một nghìn tám trăm điểm, không khéo lại phải dùng điểm tích lũy trân quý để đổi chút linh thạch đan dược.
Những người khác cũng không dám dùng hàng lố đan dược giống như hắn, trừ phi là Kim đan hay Linh đan trân quý, còn những đan dược dù ít dù nhiều chúng vẫn chứa một lượng độc nhất định, dùng quá nhiều khiến chúng tích lũy trong cơ thể và gây ra hậu quả khủng khiếp. Nhưng đối với hắn mà nói cũng chỉ là gia tăng một chút năng lượng cường hóa mà thôi.
Đối với việc sử dụng linh thạch cũng vậy, linh thạch ẩn chứa linh khí nhưng không ôn hòa như đan dược, những tu sĩ khác hấp thu linh thạch đều cần cẩn thận, thong thả, Bạch Đông Lâm thì chỉ muốn có thể vốc linh thạch đầy tay rồi đổ vào miệng nhai luôn. Linh khí cuồng bạo gây ra tổn thương kinh mạch cho người khác cũng chỉ tăng thêm năng lượng cho hắn.
Cũng bởi vậy, dù có hàng tá tài nguyên tu luyện cũng sẽ bị hắn tiêu hao trong mấy ngày ngắn ngủi. Chậc, Thần Chú Dựng Ma Chân Kinh mạnh thì mạnh nhưng mà tốn kém quá.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, hắn biết bản thân không thể chậm rãi hồi phục Huyết Nguyên bằng cách hấp thu linh khí thiên địa được. Tiền là mây bay, dùng hết ta lại kiếm. Hắn vẽ cánh cửa ánh sáng rồi đi tới khu vực giao dịch tự do của thánh tông, tiến thẳng đến khu giao dịch.
Đan các – cửa hàng đan dược lớn nhất khu giao dịch, nghe nói kẻ đứng sau nơi này là Đan phong, vì thế nó có thực lực rất hùng hậu, thỉnh thoảng còn bán ra mấy viên Kim đan.
Bạch Đông Lâm vừa mới bước vào Đan Các, mỹ nữ bán hàng đứng trong quầy đã sáng mắt, vội vàng tiến lên. Nàng từng nhìn thấy chân dung của Bạch Đông Lâm, là tình nhân trong mộng mới của nàng!
“Bạch công tử, ngài cần tìm cái gì?” Giọng nói của nữ tử uyển chuyển, hai mắt như chứa dòng suối mềm mại nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm.
Giọng nói nũng nịu, nhiệt tình hào phóng, Bạch Đông Lâm âm thầm gật đầu, không hổ là Đan các, phục vụ cũng được đấy.
“Ta cần đan dược có thể nhanh chóng hồi phục linh khí, hãy giới thiệu cho ta.”
“Được, mời Bạch công tử đi theo ta.”
“Bạch công tử, đây là Hồi Linh đan, tu sĩ Thần Khiếu Cảnh dùng là thích hợp nhất, còn có Quy Nguyên đan này, vô cùng tinh thuần, đan độc cực ít.”
Nữ tử giới thiệu vài loại đan dược nhưng Bạch Đông Lâm đều lắc đầu, những đan dược này rất thông dụng, hắn đều sử dụng nhiều lần rồi, rất bình thường, không thích hợp với hắn.
“Ta cần một loại đan dược có thể nhanh chóng hồi phục linh khí, không cần biết dược tính của nó có ôn hòa hay không, cũng không quan tâm có chứa đan độc hay không!”
Lời nói của Bạch Đông Lâm làm cho nữ tử bán hàng sửng sốt, nàng hành nghề nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu kỳ quặc đến thế này. Khó hiểu là vậy nhưng nàng ta vẫn nghĩ xem có loại đan dược nào phù hợp với yêu cầu của hắn không. Nghĩ ra rồi, nàng ta nhanh chóng nói với Bạch Đông Lâm:
“Thì ra Bạch công tử muốn mua đan dược cho linh thú sử dụng!”
Có không ít tu sĩ sẽ nuôi dưỡng linh thú làm vật cưng hoặc tọa kỵ. Đan dược hồi phục linh khí sử dụng cho linh thú thì đâu cần để ý dược tính có ôn hòa hay không hoặc là có hàm lượng đan độc cao hay không. Một là linh thú có thân thể cường tráng hơn con người, hai là vật nuôi suy cho cùng cũng chỉ là con vật, nào có chuyện cao quý hơn cả chủ nhân?
Bạch Đông Lâm hơi sững người, nhưng nháy mắt đã hiểu được ý của nữ tử này, hình như… hình như thứ đó rất phù hợp với hắn, hắn ấp úng trả lời:
“À, ừ, ừ, đúng vậy, đúng vậy, ta muốn mua Linh đan cho linh sủng nhà ta!”
Bạch Đông Lâm nở một nụ cười cứng ngắc đi theo nữ tử đó đến một quầy khác.
“Bạch công tử, ngươi xem, đây là Linh Thú đan, dược hiệu mạnh mẽ, một viên là có thể giúp linh thú hồi phục linh khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận