Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1613 - Lục Đạo Luân Hồi Xá Lợi Tử (1)

“Đại tỷ, xin lỗi nhé, mượn tín niệm từ chúng sinh của Đại Hạ dùng một lát!!”
“Ngươi...”
Vẻ mặt Bạch Nguyên Trinh giận dữ, muốn phản kháng, lại phát hiện cơ thể đã mất khống chế, ý thức cũng rơi vào trạng thái mê mang, trong lúc mơ hồ, nàng trông thấy Bạch Huyền Đế như hóa thành một cái bia đá trắng nhợt to lớn vô cùng.
Gào gào gào!!
Thần long Tín Niệm vô tận tự động bảo vệ chủ, quấy giết Bạch Huyền Đế.
Nhưng nó vừa tới nửa đường, trung tâm tín niệm của Đại Hạ, chính quả nữ đế đã đổi chủ, bị Bạch Huyền Đế khống chế hoàn toàn.
Kẹt ――
Thần long Tín Niệm cung kính triều bái, sau đó lướt qua tiêu tán đi.
Ánh mắt Bạch Huyền Đế hơi giật mình, ánh nhìn chuyển đến Bạch Nguyên Trinh rơi vào giấc ngủ sâu, trong lòng hiện lên không đành lòng, hổ thẹn, áy náy các kiểu, tâm tình rất phức tạp.
“A di vô thiên Phật!”
“Bạch công tử, không cần buồn rầu, bước này là cần thiết, nữ đế nàng ấy chỉ tạm thời ngủ đi thôi, chờ nàng tỉnh lại, đất trời cùng với chúng sinh, vô tận con dân Đại Hạ đều không hề bị tổn hại gì cả.”
“Nữ đế thiện tâm, không thể nhìn vào những thứ này, hãy cứ khiến nàng xem đoạn thời gian này như một giấc mơ, khỏi rơi vào nỗi khổ đau lòng.”
Ngôn từ Rama khẩn thiết, tràn đầy ý nghĩa đại giác đại ngộ, hắn ta nhìn ra Bạch Huyền Đế đang do dự, không khỏi mở miệng khuyên giải.
“Rama, ta hiểu.”
“Huynh trưởng hắn không đành lòng để đại tỷ đưa ra lựa chọn đau khổ, nên đã gạt bỏ nó ra khỏi kế hoạch, huynh trưởng hắn dốc hết sức gánh chịu tất cả gánh nặng, chuyện ta làm cũng không được tính là cái gì.”
“Thiện tai thiện tai!”
Rama khẽ gật đầu, lặng im không nói, hơi thở toàn thân không ngừng tăng cao, một cỗ sức mạnh quỷ dị ẩn giấu trong cơ thể mà không phát ra ngoài.
“Chúng ta bắt đầu đi!”
“Đừng để huynh trưởng chờ lâu...”
Dứt lời, Bạch Huyền Đế ngồi xếp bằng, tay bấm pháp quyết kỳ dị, ý chí tiêu tán ra, theo Đại Hạ sức mạnh niềm tin internet, lập tức liên kết với vô tận chúng sinh thông qua mạng lưới sức mạnh niềm tin của Đại Hạ.
“Tín niệm, là sức mạnh trái tim.”
“Chúng sinh đồng lòng, làm việc cho ta!!”
Ken két ――
Mặt trời tín niệm cháy hừng hực, thần long Tín Niệm vô cùng vô tận gào thét mà đến, xoay quanh ngưng kết trong tay Bạch Huyền Đế, trong chớp mắt mặt trời tín niệm khổng lồ đã biến mất không còn tung tích.
Cái này chỉ là bắt đầu.
Đột nhiên trong lòng vô tận con dân Đại Hạ cảm thấy vắng vẻ, giống như tinh khí thần đều bị rút đi, trở nên mặt ủ mày chau, hơi thở uể oải.
Mất đi sự bảo vệ từ tín niệm của chúng sinh, lồng ánh sáng phòng ngự bao phủ Bạch Thần giới vực vặn vẹo lấp lóe một hồi, rồi lập tức hóa thành điểm ánh sáng màu trắng tan biến, tán loạn không còn gì nữa.
Gào gào gào!!
Vô số kể cổ ma đều không cần tự hỏi vì sao lồng ánh sáng tấn công lâu như thế lại đột ngột biến mất, hơi thở của vô tận sinh linh, hương vị máu thịt đã khiến cho chúng nó hoàn toàn điên cuồng.
Gào thét, gào thét, tranh nhau chen lấn sát nhập vào Bạch Thần giới vực.
Hủy diệt giáng lâm, chúng sinh kêu rên.
“Thành công rồi.”
Kẻ cầm đầu là Bạch Huyền Đế, mở bàn tay ra, ánh mắt phức tạp nhìn quang cầu lơ lửng trên đó, đây là thứ hội tụ từ vô tận sức mạnh niềm tin tạo nên mà thành, có thể thấy mơ hồ bên trong có một chiếc búa nhỏ bằng ngọc trắng ẩn hiện.
“A di vô thiên Phật!”
Rama mở miệng tụng phật hiệu, lật bàn tay một cái, lấy một hạt châu trộn lẫn ra, màu sắc của nó mơ hồ không rõ, không ngừng biến hóa, huyền dị đến cực điểm.
“Đây là lục đạo luân hồi xá lợi tử, là tất cả tinh hoa của Thích Không Phật Thế Tôn hội tụ mà thành, cái này là đồ tốt! Vì đồ chơi này mà bần tăng phải liều cả mạng già.”
Sắc mặt Rama bộc lộ vẻ không nỡ, đây là vật mà hắn ta dùng mạng để đổi lấy, cả đất trời này chỉ có một viên duy nhất.
“Rama!”
Bạch Huyền Đế khẽ nhíu mày.
“Ha ha, bần tăng chỉ nói suông mà thôi, không dám làm trễ nải chính sự của Bạch đại nhân.”
Rama lúng túng cười, lập tức không do dự nữa, bóng người chợt chuyển động, thả xá lợi tử đi vào ấn đường của Bạch Huyền Đế, một hồi dị sắc hiện lên, hơi thở của Bạch Huyền Đế lập tức trở nên quỷ dị hơn.
“Luân hồi! Mở ――”
Rama thấp giọng gầm thét, đột nhiên hai tay chắp lại, một cái lỗ lớn đen nhánh căng phồng lên từ giữa lòng bàn tay, điên cuồng xoay tròn, tản ra hơi thở độc duy thuộc về Luân Hồi.
“Đi!”
Bóng dáng Bạch Huyền Đế nhoáng lên, dẫn đầu bước vào lối đi luân hồi, Rama theo sát phía sau.
Vị trí luân hồi cực kỳ đặc biệt, trên lý luận mà nói, ngoại trừ Chân Linh ra, thì tất cả vật hữu hình vô hình đều không thể bước vào trong đó.
Nhưng vạn sự vạn vật luôn luôn để lại một chút hi vọng sống, vực luân hồi cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận