Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1802 - Lấy thân làm giáp (1)

Bạch Đông Lâm chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, lấy lại bình tĩnh, ánh mắt càng ngày càng sáng lóa hơn.
"Có điều..."
"Ta không phải là con kiến đâu!"
Oành --
Tiếng nổ vô hình vang vọng trong ngoài tâm thần, ngay sau đó một sợi tơ ý thức bản ngã ngưng tụ thực chất bắn ra từ mi tâm.
Trong nháy mắt, sợi tơ ý thức không hề ngưng trệ vượt qua khoảng cách xa xôi từ tận cùng thời gian đến trung tâm hiện thế, tuy chiều ngang thời gian là cực lớn, nhưng đây là lịch sử đã từng xảy ra, còn chưa bước vào sương mù tương lai dày đặc, thế nên ý thức bản ngã không có bất kỳ gánh nặng nào.
"Vị Lai - Chân Ngã Vô Địch!"
Răng rắc!!
Màn chắn giới hạn nằm giữa hiện thế và tương lai bị hai bàn tay to chợt xé mở, thân hình đồ sộ vặn vẹo không chừng vừa sải bước ra từ đó, hơi lắc người một cái đã xuất hiện ở phía sau Bạch Đông Lâm.
"Cái gì!?"
Thân hình của Bỉ Ngạn và Vô Hạn khựng lại, chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt không thể tin nhìn Bạch Đông Lâm.
"Điều đó là không có khả năng!"
"Một con kiến thập nhất cảnh, làm sao có thể gọi được thân thể tương lai mạnh mẽ như vậy cơ chứ!?"
Tuy trong mắt của những sự tồn tại Bỉ Ngạn như Tín Tức Chi Nguyên hiện lên vẻ sợ hãi thán phục, nhưng cũng không có bất ngờ cho lắm. Rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng này.
"Khụ khụ! Có cái gì mà không thể? Các ngươi là sự tồn tại Bỉ Ngạn chí cao vô thượng, nhưng cũng chỉ là Bỉ Ngạn mà thôi, trong chư thiên vô tận, chuyện mà các ngươi không biết có nhiều lắm."
Khí tức Bạch Đông Lâm uể oải, sự phản phệ khủng bố đến từ thời không tuyệt đối không ngừng tác dụng lên nguyên điểm tồn tại của hắn, Bất Diệt Bất Tử không ngừng bị kích hoạt, miễn cưỡng duy trì ở trạng thái gần chết.
Khoảng thời gian ẩn mình tu luyện này, thực lực của hắn lại tăng lên không ít, đặc biệt là ý thức bản ngã đã đến lằn ranh đột phá, khiến hắn có thể chính xác nắm được cực hạn phản phệ mà mình có khả năng thừa nhận được.
Thế nên tuy thân thể tương lai được gọi đến lúc này so ra thì yếu hơn cái lần ở Chư Thiên Ám Thực kia một chút, nhưng có thể hoàn toàn bước vào hiện thế, lực lượng có khả năng phát huy được cũng càng mạnh mẽ hơn.
"Hừ, đúng là thằng nhãi cổ quái."
Ánh mắt Chung Cực Bỉ Ngạn lóe lên, thân thể tương lai với dung mạo mơ hồ ấy mang lại cho hắn ta cảm giác áp bách cực lớn, đây là cảnh trái ngược với lẽ thường.
Thập nhất cảnh có thể lấy tánh mạng trả giá, gọi ra thân thể tương lai, nhưng cực hạn tuyệt đối không có khả năng vượt qua đại cảnh giới.
Mà sự tồn tại Bỉ Ngạn, tuy có thể miễn cưỡng chống đỡ được phản phệ không chết nhưng có rất ít người làm như vậy, bởi vì thân thể tương lai mà bọn họ gọi đến cùng với thực lực của bản thân bọn họ chênh lệch không nhiều, còn phải bởi vì phản phệ mà mất đi chiến lực thì đúng là được không bù đắp đủ cái mất.
"Kiếm Thú, đây chính là chỗ dựa của các ngươi sao? Thằng nhãi này đúng là có chút đặc biệt, nhưng hắn có thể chống đỡ được bao lâu chứ? Dù bọn ta có câu giờ cũng có thể câu chết hắn!"
Giọng điệu Vô Hạn giới chủ hờ hững, hắn vẫn tin tưởng vào sự hiểu biết của mình, không có một ai có thể vô giá cao mà vẫn duy trì thân thể tương lai tồn tại được.
"Ha ha, vậy thử một lần đi!"
Bạch Đông Lâm nhếch miệng cười, lập tức giang hai tay ra ngã xuống phía sau, thân thể tương lai dập dờn từng vòng, bao quanh hắn ở trong người, hình thành sự bảo hộ toàn phương vị không góc chết.
"Lấy thân làm giáp! Bất tử bất diệt!"
"Giết --"
"Cuồng vọng!"
"Muốn chết!!"
"Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa! Tru ác trảm Tà!"
"Tin tức! Vạn đạo!"
"Lấy ý chí chư thiên, chấp hình..."
...
Chư Thiên Thái Hạo, thay đổi rồi.
Chẳng biết tại sao, tất cả thời không vũ trụ thứ nguyên đột nhiên đồng thời đổ cơn mưa máu, màu đỏ nhuộm dần trời cao, đến cả vũ trụ hư không đen kịt vô ngần đều không cách nào tránh khỏi.
Tích tí tách, mưa máu liên miên không ngừng không nghỉ, phải rơi đến cả mấy trăm ngàn năm mới tạnh một cách khó hiểu.
Thương sinh vô tận, sinh linh vạn tộc cảm thấy mờ mịt với cơn mưa máu quỷ dị này.
Mà tộc đàn “loại đoản mệnh”, ở thời đại mưa máu ngập trời, sinh sinh tử tử không biết sinh sôi bao nhiêu đời, bọn họ từ khi sinh ra cho đến lúc tử vong đều vẫn luôn cho là đất trời vốn nên như vậy. Khi mưa máu hết rồi, trái lại còn cảm thấy không thích ứng, trong miệng hô to đổi trời rồi! Đổi trời rồi!
Cũng chỉ có sự tồn tại trên thập nhất cảnh, một phần nhỏ trong đó có tin tức linh thông mới biết được ngọn nguồn của cơn mưa máu.
Có Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn đi ra từ Chư Thiên Thái Hạo vẫn lạc!
Nơi cũ của Tối Chung Bỉ Ngạn, Bạch Nọc Kinh ngày nay.
Trên Ngọc Kinh thần sơn, cung điện liên miên, bên trong thần điện quan trọng nhất có hai bóng người ngồi đối diện nhau, nhẹ giọng luận đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận