Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 485: Nghiêm cấm tiến vào!

Hắn quay đầu nhìn Niên Niên và Liên Tâm đi ra sau mình, khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười nho nhã thân thiện tiêu chuẩn. “Đi thôi, Thượng Lão đã truyền âm cho ta, hắn ta đã rời khỏi đây trước chúng ta một bước.”
“Chờ chúng ta ở căn cứ của Minh Ngục môn.”
Liên Tâm ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào Niên Niên ở bên cạnh. Hiện giờ họ đã xóa bỏ được nguy cơ, nàng ta lại khôi phục dáng vẻ thẹn thùng giống như trước kia, còn dám luôn miệng gọi hắn là sư đệ.
“Xì, lại muốn lão nương làm công miễn phí đúng không? Tên tiểu quỷ nhà người thật đúng là không biết khách sáo!”
Niên Niên bẹp miệng quở trách, nhưng động tác trên tay lại rất nhanh, giơ tay gọi ra phi thuyền màu đen.
Ánh sáng màu đen cuốn ba người họ tiến vào không gian của phi thuyền khổng lồ. Giây tiếp theo, phi thuyền đen nhánh biến thành một đường ánh sáng đen, trong nháy mắt đã mất hút nơi chân trời.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, vương vãi lên pháp lệnh Tra xét lấp lánh ánh vàng.
Hà Đô ngồi trên đỉnh, chậm rãi ngẩng đầu ngước nhìn.
Mặt mày tươi cười, đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng khuyết.
Không gian phòng ngự Duy Độ vô tận hoàn toàn bị đóng lại. Đến nay họ có thể dễ dàng vượt qua một đoạn rãnh sâu chia cắt mảnh trời đất này.
Không gian nơi đây đặc biệt, chiến hạm khổng lồ của Thần Đình – Tra xét tư có thể nhanh chóng vượt qua không gian nhờ vào Không gian kép, nhưng không có nghĩa họ cũng có thể làm được.
Rất nhiều tia sáng đủ loại màu sắc xẹt qua hư không cực nhanh. Dưới tình huống Niên Niên dốc hết sức thúc giục pháp bảo phi hành, tốc độ cũng không chậm. Họ tới biên giới chỉ mất bằng nửa thời gian so với lúc đến.
Bạch Đông Lâm đứng trong không gian của phi thuyền ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Trên bầu trời của mảnh đất biên giới, vô số pháp bảo phi hành lơ lửng dừng lại tại chỗ, chi chít đến mức nhìn không thấy điểm cuối.
Thỉnh thoảng, có tia sáng trốn vào bên trong hòa nhập vào đó rồi ngừng lại giây lát. Sau đó nó lại nhanh chóng rời khỏi nơi này cùng đám pháp bảo phi hành đang chờ đợi.
Niên Niên điều khiển phi thuyền bay ra khỏi biên giới. Bạch Đông Lâm quay đầu lại nhìn, từ bên trong nhìn ra sẽ không cảm thấy biên giới khác thường. Nhưng nếu nhìn từ bên ngoài, lại có một chùm sáng màu vàng khổng lồ bao trùm vạn vật.
Chùm sáng khổng lồ này kéo dài không thấy điểm cuối. Cứ cách một đoạn, trên chùm sáng sẽ in một hàng chữ lớn.
‘Khu vực quản lý tạm thời của Thần Đình – Tra xét tư, nghiêm cấm tiến vào!’
Bạch Đông Lâm liếc nhìn đống pháp bảo phi thuyền bay đầy trời ở xung quanh, không khỏi nhướng mày, kinh ngạc nói:
“Thần uy như ngục, thật sự không hề nói ngoa chút nào. Quả nhiên, Thần Đình rất bá đạo, chỉ nói một câu đã khiến cho các thế lực không dám vượt qua nửa bước.”
Tay Niên Niên bấm pháp quyết, sau khi liên hệ được với người của Minh Ngục môn, nàng ta nở nụ cười nhẹ nhõm, quay đầu nói:
“Đương nhiên rồi. Sở dĩ nhiều thế lực tuân thủ quy tắc như vậy, không chỉ vì thực lực mà Thần Đình đại diện.”
“Vì làm nền móng cho Càn Nguyên Giới chúng ta nên Thần Đình mới được sinh ra. Nó tượng trưng cho ý chí của tất cả các thế lực trên Càn Nguyên Giới. Nếu nói họ tuân thủ pháp lệnh của Thần Đình, thì thà nói rằng là đang tuân theo pháp lệnh do chính mình đặt ra.”
Bạch Đông Lâm hiểu ra bèn gật đầu. Nếu bản thân các thế lực của Càn Nguyên Giới không tuân thủ theo pháp lệnh, thì làm sao có thể khiến những thế lực trong Tinh Hải vô biên tin phục Thần Đình đây?
Vậy thì thế lực của Thần Đình cũng không thể phát triển lớn mạnh như ngày nay.
Không lâu sau, một phi thuyền đen nhánh khổng lồ bá đạo chen lấn với các pháp bảo phi hành xung quanh. Nó trút một luồng ánh sáng đen xuống hút phi thuyền của Niên Niên vào không gian bên trong. Tiếp theo lại hóa thành tia sáng biến mất không thấy.
“Nhị thúc! Sao người lại tới đón ta thế?”
Niên Niên thu phi thuyền lại, nhìn nam tử mặc áo choàng đến đứng ở bên ngoài, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ha ha, Niên nha đầu, ta có thể không đến ư? Cha ngươi lo lắng muốn chết, sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Ha ha, chẳng phải ta vẫn bình yên vô sự đấy thôi?”
Nam tử áo đen khẽ lắc đầu, nhìn thoáng qua Bạch Đông Lâm nhưng không để ý. Hắn ta cho rằng hắn chỉ là đệ tử bình thường của Minh Ngục môn.
“Được rồi, đừng lắm chuyện nữa, chúng ta lập tức trở về tông môn.”
“Nhị thúc chờ đã, chúng ta còn phải đi tới căn cứ ở Cửu Hoàn Chi Tâm một chuyến trước đã. Lưu trưởng lão bọn họ vẫn đang chờ chúng ta ở đó.”
Niên Niên liếc nhìn Bạch Đông Lâm, dĩ nhiên không phải nàng ta vì Lưu Dung.
Nam tử áo đen khẽ gật đầu, điều khiển phi thuyền hơi chuyển hướng, nháy mắt đã đáp xuống căn cứ ở Cửu Hoàn Chi Tâm.
Trong một sân viện thuộc căn cứ của Minh Ngục môn.
“Thượng Lão, đã lâu không gặp.”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm tươi cười, hơi chắp tay với Thượng Trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận