Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1434: Ý thức bản ngã (1)

"Hí! Những tên Dị Tộc này thật đúng là quyết đoán!”
Nhóm người Huyết Đồ đang chạy trốn, đồng thời ý chí cũng đang chú ý tất cả động tĩnh trong chiến trường vô tận, bị hai tộc Yêu Dị cụt tay cầu sinh, quả thực chấn động một phen.
"Nhãn cầu đen kịt đều biến mất."
Kiếm Chủ nhíu mày, rất nhiều nhãn cầu bắn vào Nhân Tộc bọn họ, số lượng không ít hơn một phương Dị Tộc, nhưng giờ phút này lại biến mất quỷ dị không thấy.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng Chúa Tể Nhân Tộc cũng không dám dừng lại, trong nháy mắt chạy trốn đến Thanh Đồng Tiên Điện cách đó không xa, lúc này mới chậm rãi dừng lại.
Ở chỗ này có đường lui mà bọn họ đã bố trí trước, lối đi thời không do trung tâm Thần Điện chống đỡ có thể trực tiếp xuyên qua Thiên Ngoại Thiên.
"Thần thạch..."
Hàn quang trong mắt Thần Đình Chi Chủ lóe ra, nắm chặt nắm tay, lấy trạng thái đáng sợ của Đệ Nhất Tà Thần hiện giờ thì tuyệt đối không đoạt được thần thạch, có một ít tiếc nuối, cũng có một ít may mắn. Cũng may, thần thạch cũng không rơi vào phe phá bích.
"Ai đang giúp chúng ta?"
Huyết Đồ nhướng mày, ông ta cũng không cho rằng Đệ Nhất Tà Thần phát hiện ra lương tâm, cố ý buông tha Nhân Tộc.
"Phải không? Sao không nhìn thấy Chúa Tể Hỗn Độn..."
"Ừm!? Bạch Đông Lâm, hắn không đi ra sao!?”
Con mắt Huyết Đồ run lên, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu lại, nhìn sâu vào chiến trường.
Ha!
Vù vù…
“Rất lâu, rất lâu rồi ta mới cảm thấy đau đớn tột cùng như vậy!”
Thi triển Nghịch - Pháp Thiên Tượng Địa, Bạch Đông Lâm cực kì nhỏ bé, đứng thẳng trên một phân tử. Giữa hai lông mày, gương mặt, cổ, da thịt lộ ra bên ngoài của hắn đều nứt ra.
Từng con mắt đen láy cắm sâu vào trong, dày đặc, chúng di chuyển nhanh chóng với ánh mắt quỷ dị.
Lồng ngực của hắn lên xuống dữ dội, thân thể dưới sự đau đớn tột cùng, phản ứng theo bản năng hơi run rẩy.
Mặc dù ý chí và thân thể đều bị đau đớn tột cùng lấn át, nhưng vẻ mặt của Bạch Đông Lâm vẫn bình tĩnh. Chỉ là trong đôi mắt trắng hiện lên rất nhiều sợi tơ đen đỏ méo mó nổi lên.
Hiển nhiên, cho dù mở ra “Trạng thái thần ngã”, nhưng bị hơn một trăm con mắt đen láy cùng lúc tranh giành quyền khống chế ý thức, hắn cũng cảm thấy khó khăn.
Trong thời gian ngắn này, hắn đã thử qua rất nhiều cách, nhưng đều không thể tiêu diệt con mắt quỷ dị này, thậm chí hắn cũng đã tự sát mấy lần. Nhưng mỗi lần hắn chết, những con mắt này lập tức tách ra, chúng đi tìm những chúa tể Nhân tộc khác. Không còn cách nào, hắn chỉ có thể tạm thời trói buộc chúng ở trong cơ thể.
“Ha ha, cũng may ý thức của ta cực cao. Nếu không, ta thật sự không thể làm gì những thứ này.”
Bạch Đông Lâm thở ra một hơi thật sâu, thân thể thích ứng với cơn đau, dần dần ngừng run rẩy, sợi tơ đỏ đen trên con mắt trắng cũng yếu đi.
Khi hắn thực hiện “Tư Duy Dược Thiên” lần đầu tiên, hắn đã thấu hiểu được sự bí ẩn của ý thức và bị cuốn hút bởi nó. Từ đó về sau, hắn đã tốn rất nhiều công sức cho ý thức.
Đối với từng sinh mệnh, điều gì là cần thiết nhất, là nguyên nhân gốc rễ?
Không phải cơ thể, không phải linh khiếu, cũng không phải thần hồn, hiểu được quy tắc Bản Nguyên, sáng tạo Bản Nguyên vũ trụ,...
Mà là ý thức bản ngã ẩn trong phần sâu nhất của tư duy.
Ý thức bản ngã là sự kết hợp và thống nhất của “Tự ngã”, “Tha ngã”, “Siêu ngã”, “Thần ngã”.
Tự ngã trong trường hợp bình thường, Bạch Đông Lâm đều dùng “Tự ngã” điều khiển ý thức bản ngã, là hiện thân đầy đủ của nhân cách cá nhân của hắn.
Tha ngã còn chứa rất nhiều phân thân và linh hồn khác, giống như Vô Vi, Chí Ác, Chí Thiện,… đều là biểu hiện của “ý thức tha ngã”, mang đầy màu sắc cá nhân. Nhưng tất cả đều là hắn, đây là một phần của vô số tha ngã, chỉ là được thanh lọc và mở rộng ra.
Siêu ngã, biểu hiện cho “ý chí”, gốc rễ của ý chí bắt nguồn từ siêu ngã, hiện giờ là ý chí chân thật của cảnh giới thứ sáu, cách cảnh giới thứ bảy không xa.
Thần ngã, lý trí tuyệt đối, tuyệt đối vô ngã vô đạo, linh hoạt mà lúc ẩn lúc hiện, một chữ thần giải thích hoàn hảo sự vô thượng của nó. Ngày nay trải qua Tư Duy Lượng Tử Vân chồng chất vô hạn, những điểm sáng tư duy vô tận, đều do “Thần ngã” điều khiển. Cũng chỉ có Thần ngã mới có thể khống chế tốt sức mạnh tính toán khổng lồ như vậy, đồng thời tiến hóa và suy luận vô số thông tin.
Trong trường hợp bình thường, “Thần ngã” đều chiếm giữ ở trung tâm của Tư Duy Lượng Tử Vân. Nhưng trong trường hợp đặc biệt, giống như bây giờ, nó sẽ được Bạch Đông Lâm tạm thời gọi ra để kiểm soát ý thức bản ngã.
“Ta nhớ ta của ngày xưa!”
Ý thức bản ngã chính là biểu hiện cho sự tập trung hoàn hảo của “Suy nghĩ”. Vì vậy, theo Bạch Đông Lâm, những thứ khác thậm chí là hai loại thiên phú đối lập “Bất Tử Bất Diệt” và “Đảo Ngược Tổn Thương”, đều có thể không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận