Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1918 - Sự hồi phục của vũ khí siêu thoát (2)

Hữu tâm tính vô tâm mà!
“Giờ khắc này, không còn nghi ngờ gì nữa, giữa những người siêu thoát đã tạo thành thế giằng co, sức chú ý của đám Thần đều rơi lên người đối phương, không thể can thiệp vào sự vật của thế giới bên ngoài, đám Thần cũng sẽ không cho phép đối phương nhúng tay vào.”
“Trong này dính líu đến những thứ rất phức tạp, nhưng theo ta được biết, bất luận là ta bản tôn, hay là Bà Luân Sát Đế cũng không thể thoát khỏi sự phong tỏa của đối phương đang trong thế đối đầu bằng bất cứ thủ đoạn nào, kể cả tới từ quá khứ, hiện tại, hay là tương lai......”
“Vì vậy, một giọt máu siêu thoát mà ngươi trông thấy kia cũng sẽ không ẩn chứa bất kỳ ý chí gì của Bà Luân Sát Đế đâu, nếu Thần nhờ đó mà can thiệp vào ngoại vật sẽ lập tức hấp dẫn sự chú ý của những vị cùng cấp độ, mọi tính toán đều vô dụng.”
“Máu này chỉ là vật chết, là công tắc kích hoạt của một sự kiện nào đó!”
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, không ngừng phân tích tin tức ẩn chứa trong lời nói của ảo ảnh rồi chuyển hóa thành hình thức bản thân có thể hiểu được.
Tóm tắt tin tức lại, đại khái có thể hiểu thành:
Nếu là so sánh tất cả mọi thứ ở thế giới chân thực với một game giả lập, vậy thì người siêu thoát chính là người chơi và giờ phút này, đám Thần đều đang ở trạng thái “offline”.
Đồng thời, bất kỳ người siêu thoát nào muốn “online” để tiến hành can thiệp vào trò chơi thì hành động này sẽ không có cách nào “ẩn thân” và sẽ bị người chơi khác phát hiện ngay tức khắc.
Lại bởi vì người siêu thoát xuyên qua thời không, nên hành vi can thiệp “online” này bao gồm cả thời không quá khứ và tương lai. Do đó, sau khi Bà Luân Sát Đế bố trí chuẩn bị ở vùng đất Hôi Tịch cũng đã đặt bản thân ngoài cuộc, Thần không hề “online”, mà mượn một acclone làm bước đệm – acclone của người chơi đã tử vong trong nhận thức của người siêu thoát!
Đồng tử của Bạch Đông Lâm hơi co rút, giống như ảo ảnh, lúc nhìn vào chỗ sâu trong hư vô hỗn độn, hắn cũng đoán được vài điều.
“Hiến tế theo lời ngươi nói hẳn là chỉ việc kích hoạt vũ khí siêu thoát, loại vũ khí siêu thoát gì cần kích hoạt? Ha ha, đương nhiên là vật gắn liền với là người siêu thoát đã chết rồi!!”
Ảo ảnh nhắm hai mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, hắn chủ quan rồi, không liên quan gì đến trí tuệ, hết thảy là vì thân đôi bên ở vị trí khác nhau.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có chuyện ngàn ngày phòng trộm.
Chính là đạo lý dễ hiểu này, Tai họa đen tối làm phe tấn công, tất nhiên sẽ chiếm tiên cơ, hai bên cùng là người siêu thoát, nào có bên nào kém hơn bên nào đâu? Chỉ một ít tiên cơ là đủ rồi.
“Nếu toàn bộ chín vũ khí siêu thoát, đều khôi phục, chỉ sợ......”
Ảo ảnh và Bạch Đông Lâm bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều trông thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương, không sai, tuy rằng cánh cổng Vĩnh Hằng là do người siêu thoát tỉ mỉ chế tạo ra, nhưng địch nhiều ta ít, bản chất cũng không khác biệt mấy, nói không chừng thật sự sẽ bị phá hủy.
Oành——
Vù vù!!
Đột nhiên, trận pháp khổng lồ bao trùm toàn bộ Chân Vô Chi Ngục kia bắt đầu chấn động dữ dội, vô cùng vô tận đường vân chói lóa xuất hiện từ hư vô trong âm thanh vù vù âm trầm khủng khiếp, sức mạnh Khái Niệm quẩn quanh trên đó, uy thế vô lượng, hết sức dọa người.
Một vị tượng thần không mặt trên lưng có vô số xúc tu, quỷ dị không tả xiết, chậm rãi dâng lên trong hạch tâm đại trận ở nơi sâu thẳm của hư vô hỗn độn, khí tức nhẹ nhàng phân tán ra khiến cho trời đất đảo lộn.
“Đã bắt đầu rồi ư!?”
“Đi——”
Sắc mặt của ảo ảnh nghiêm nghị, giới này đã không thể tiếp tục ở lại được nữa, trận này rất đáng sợ, vốn không có cách nào phá giải, hắn đã từng thử rất nhiều lần nhưng tất cả đều tốn công vô ích.
Nếu như không lập tức rời đi, đoán chừng sẽ trở thành tro tàn trong hiến tế cùng với Chân Vô Chi Ngục.
Dưới sự thôi thúc của ảo ảnh, thần điện trắng bạc bộc phát ánh sáng bạc lấp lánh, sau đó ngưng tụ thành những chiếc kim nhọn sắc bén xuyên thủng một lỗ hổng nhỏ trên đại trận, thần điện thu nhỏ lại như hạt cải rồi biến mất vào đó.
Trong hư không của vùng đất Hôi Tịch có hào quang trắng bạc lóe lên, một khắc sau, thần điện nguy nga hiện ra sừng sững giữa trời đất.
Bạch Đông Lâm tập trung nhìn ra chân trời xa xôi, chỉ thấy chín hung địa kia đã thoát ra từ trong hư vô, quay quanh thành vòng tròn và chậm rãi chuyển động.
Trung tâm vòng tròn có một điểm sáng đỏ sậm nhỏ đến mức không thể thấy rõ đang lơ lửng, đó chính là máu siêu thoát, chín sợi tơ tràn ra từ đó, mỗi sợi đều chìm vào hung địa.
“Đồng hương, rời đi đi!”
Ảo ảnh nhìn ra chân trời xa, nét mặt trang nghiêm, lần nữa lên tiếng khuyên nhủ.
“Còn ngươi thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận