Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 201: Bị hắn đuổi ra ngoài

Tu sĩ Càn Nguyên giới bắt đầu được Bạch Đông Lâm dẫn dắt ra ngoài trận pháp, còn đám hắc y nhân lại bị hắn xua đuổi vào tâm trận. Người ở bên trong đều cực kỳ cảnh giác, cho rằng trận pháp là do đối phương bố trí.
Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, nhìn đám tu sĩ Càn Nguyên giới lằng nhà lằng nhằng cả nửa ngày vẫn chưa thèm động đậy, bất đắc dĩ chỉ đành khởi động Huyết Sát Phệ Hồn đại trận trước. Hai tay hắn bấm pháp quyết, kết thần niệm tiếp với trận pháp.
Rầm rầm!
Sát trận khởi động dẫn đến dị tượng trong trời đất. Lúc đầu khoảng không phía trên Trụy Nguyệt Khanh quang đãng vạn dặm không mây thế mà chỉ trong nháy mắt mây đen đã ùn ùn kéo đến, sấm chớp đùng đùng.
Ban đầu vốn là sương trắng nồng đậm bao phủ khốn trận thì nay từng lớp sương mù đỏ bắt đầu xuất hiện, lập tức dung hợp với sương trắng. Trong đại trận nhanh chóng nổi lên từng trận âm phong, quỷ khóc sói gào.
Lúc này Chu Tranh cũng ở bên trong đại trận, phía sau hắn ta là một nhóm tu sĩ. Nhìn thấy đại trận đột nhiên xuất hiện biến hóa, sắc mặt Chu Tranh lập tức trở nên rất khó coi. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy bất thường, hắn ta vội vàng hỏi tu sĩ sau lưng:
“Huệ Hổ, thế nào rồi? Có thể tìm được cách phá trận không?”
Tu sĩ tên Huệ Hổ mặc trường bào nguyệt sắc, bên trên có thêu những đường cong kim sắc phức tạp, phác hoạ ra những đồ án huyền ảo. Tay hắn ta cầm một cái la bàn đồng thau, bên trên là đủ loại phù tự, đường vẽ đang điên cuồng lấp lóe. Tay trái Huệ Hổ nhanh chóng kết ấn, trán thì đã ẩn hiện dấu vết mồ hôi, hắn ta không quay đầu lại nói:
“Chu huynh, khốn trận này quá phức tạp khủng bố, đảo ngược thiên địa âm dương, ngược chiều ngũ hành. Tuy tại hạ xuất thân từ trận tông nhưng tạo nghệ trên Trận Đạo thì thua kém nghìn dặm so với người bố trí trận pháp này!”
Huệ Hổ chán nản ngừng động tác, bất đắc dĩ tiếp tục nói:
“Ngay lúc vừa rồi, một sát trận không kém gì khốn trận đã bị khởi động, hai đại trận chồng chéo lên nhau, trình độ hung hiểm phức tạp càng tăng cao, chúng ta xong rồi!”
Huệ Hổ nói xong thì khoanh chân ngồi tại chỗ, hắn ta đã từ bỏ phản kháng. Sắc mặt rất nhiều tu sĩ chung quanh đều trở nên trắng bệch, ngay cả đệ tử Trận tông cũng bó tay chịu chết thì đám thường dân như bọn họ lại càng không cần phải nói.
Bạch Đông Lâm nhìn tình huống trong trận pháp trước mắt rõ mồn một, đối thoại giữa đám người Huệ Hổ hắn cũng nghe không sót chữ nào.
Lúc đầu nghe Huệ Hổ khen mình, trong lòng mình Bạch Đông Lâm còn cảm thấy tiểu tử này rất được. Nhưng sau đó đối phương lại trưng ra cái vẻ lợn chết không sợ nước sôi khiến hắn cạn lời. Thảo nào tạo nghệ trận pháp của con hàng này chả ra sao, một tí nghị lực cũng không có.
Pháp quyết trên tay Bạch Đông Lâm biến ảo, khí tức huyết sát nồng đậm hội tụ trong trận pháp hình thành một con mãnh thú to lớn. Dưới sự thao túng của hắn, nó gầm lên giận dữ rồi đánh về phía đám người Chu Tranh.
Dưới chống đỡ của trận pháp, thực lực Mãnh thú huyết sát đã tiếp cận Nguyên Thần Cảnh đại viên mãn, hơn nữa chỉ cần trận pháp không bị phá huỷ thì nó có thể trọng sinh vô hạn nên đám người Chu Tranh làm sao mà có thể là đối thủ của nó được chứ? Nguyên cả đám bị đuổi cho chạy trối chết.
Dưới sự thao túng của Bạch Đông Lâm, cả đám nhanh chóng bị đuổi ra khỏi trận pháp.
“Ta, chúng ta thoát ra rồi à?”
“Ha ha ha, chúng ta không phải chết nữa rồi!”
“Tại sao có thể như vậy được chứ? Chẳng lẽ là người bố trận cố ý thả chúng ta đi ra ư?”
Lông mày Huệ Hổ nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ khó hiểu. Hắn ta không cho là bọn họ đánh bậy đánh bạ mà thoát ra khỏi trận pháp được. Loại trận pháp cấp bậc này không thể có sơ hở cấp thấp thế được.
“Quản việc này làm gì, chúng ta tranh thủ thời gian rút thôi. Chuyến này đã có thu hoạch rồi, không cần phải ở lại đây liều mạng với đám người Liên Minh Cổ Giới nữa.”
“Đúng đấy! Đúng đấy!”
Mọi người không do dự thêm nữa, hóa thành độn quang rồi lập tức biến mất không còn một mống.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trong hạch tâm của trận pháp, thống lĩnh toàn cục. Từng đợt từng đợt tu sĩ Càn Nguyên giới bị hắn đuổi ra ngoài.
Cùng lúc đó trong bí cảnh cũng không có người đi ra nữa. Cho đến tận ba ngày sau, ước chừng Bạch Đông Lâm đã đưa ra tổng cộng gần hai vạn tu sĩ Càn Nguyên giới, ngay cả tiểu hòa thượng Minh Tịnh cùng tên mập Bàng Diêu cũng đã thành công rút đi.
Về phần trong đám người này có ai lấy được truyền thừa trong bí cảnh Nguyệt Cung hay không thì Bạch Đông Lâm chịu thua, không biết được. Cho đến khi cánh cửa ánh sáng vào bí cảnh lấp lóe rồi từ từ biến mất, Bạch Đông Lâm biết toàn bộ tu sĩ Càn Nguyên giới đã rút hết, còn chưa ra ngoài nữa thì chắc là nằm lại bí cảnh luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận