Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 833: Quả thật bất phàm

Hai mắt Bạch Đông Lâm khẽ nheo lại, thần quang màu trắng chói mắt tuôn ra, lập tức xuyên qua cơ thể Thú Vương. Hắn duỗi ra lòng bàn tay, nhanh như chớp cắm thẳng vào trong ngực, đầu ngón tay xuyên qua trái tim của hắn, một giọt tinh huyết bị hắn rút ra.
Tinh huyết giống như một châu ngọc cẩm thạch rắn chắc, ánh sáng màu vàng kim, tỏa ra thần quang rực rỡ, xung quanh là vô số ảnh thú quay quanh.
“Ừm, quả thật bất phàm!”
Thưởng thức vài lần, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng trắng, tinh huyết bị nuốt vào trong Vĩnh Hằng Quang giới.
Trung tâm đại lục Vĩnh Hằng, một tòa bảo tháp đồng xanh khổng lồ đứng sừng sững, phía trên tấm biển ghi mấy chữ to “Sở nghiên cứu thứ hai mươi chín của Hắc Ngục” thần quang mờ ảo.
Hào quang bảo tháp chớp lóe, nuốt chửng giọt tinh huyết kia vào bên trong.
Bạch Đông Lâm là một người nhiệt tình yêu thích học tập, là một thế hệ thanh niên mới can đảm thực hành, đương nhiên, phòng thí nghiệm rất có ý nghĩa này không thể dễ dàng bỏ qua.
Nhiều năm như vậy, trong bảo tháp vẫn luôn tồn tại một ý niệm hóa thân của hắn, lúc nào cũng tiến hành các loại thí nghiệm, hễ gặp chuyện thú vị thì nhất định phải đến viện nghiên cứu!
“Hả? Chiếc nhẫn trữ vật của Thú Vương này khá độc đáo nha!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, lại vươn bàn tay tội ác ra.
Sợi tơ đỏ tươi quanh quẩn trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua.
Được ngưng tụ bởi pháp tắc Phá Diệt, sợi tơ màu đỏ tươi cực kỳ sắc bén, đương nhiên ngón tay không phòng bị của Thú Vương không thể chống cự.
Xẹt!
Tiếng cắt kim loại bén nhọn vang lên, ngón tay bị đứt lìa đã bị Bạch Đông Lâm cầm trong tay, ý niệm của Thần Hồn trút xuống, cuốn theo ý chí mênh mông, phong cấm của nhẫn trữ vật và lạc ấn Thần Hồn bị xé nát ngay lập tức.
Ý niệm xâm nhập, bảo vật chồng chất như núi phản chiếu vào tâm trí.
“Shh —— Thú Vương này giàu có như vậy sao? Có câu nói, bảo vật là ngòi nổ của mọi tranh chấp, những thứ thiên tài địa bảo này đều là vật tội nghiệt sẽ gây ra chém giết, tốt nhất nên để ta tiêu hủy đi!”
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm nghiêm túc gật đầu, cất chiếc nhẫn đi, chợt cảm thấy trong lúc vô tình mình đã làm một chuyện tốt.
Phụt——
Thú Vương chợt mở hai mắt ra, phun ra một ngụm máu lớn màu vàng, hơi thở trở nên cực kỳ uể oải.
“Khụ khụ! Là, là ai…”
“Là ai? Grào!”
Thú Vương ngửa mặt lên trời gào rống, muôn ngàn loài thú gầm theo, vang vọng khắp bầu trời.
Bạch Đông Lâm rạch tim Thú Vương lấy máu, ngoại trừ lực sắc bén ra thì không hề có lực phá hủy nào, bởi vậy ảnh hưởng đối với Thú Vương không lớn, với thể tu và thể chất khủng bố, vết thương khép lại trong nháy mắt.
Thế nhưng, hắn cưỡng chế phá bỏ lạc ấn Thần Hồn trên nhẫn trữ vật của Thú Vương, tạo thành phản phệ đối với Thần Hồn của hắn ta, nếu là bình thường thì thôi, nhưng vừa rồi Thú Vương đang chiến đấu kịch liệt với Nhẫn Vô Phong, là thời khắc mấu chốt nhất, thần hồn bị thương, hiển nhiên ảnh hưởng đến ý chí.
“Cái này, Thú Vương vậy mà bị đánh bại sao?”
“Không thể tưởng tượng nổi, Nhẫn Vô Phong đã mạnh đến vậy rồi sao? Ngay cả Thú Vương cũng không phải là đối thủ của hắn ta!”
Rất nhiều tu sĩ xem cuộc chiến nhìn thấy một màn này đều lộ ra vẻ kinh ngạc, loại tình huống này trong mắt bọn họ đương nhiên là Thú Vương bại trận.
Nhẫn Vô Phong ở xa xa mở hai mắt ra, chậm rãi tra lưỡi đao tím đen sắc bén vào vỏ, vẻ mặt nghi hoặc, là một bên trong trận chiến, đương nhiên hắn ta có cảm nhận rõ ràng nhất, vừa rồi ý chí của Thú Vương đột nhiên tán loạn, rất rõ ràng có gì đó bất thường.
“Không đúng!”
Có tu sĩ hét lớn, cầm một tấm đồng đen trong tay.
“Hạng trên Tiềm Long bảng không thay đổi! Sao lại có thể như vậy? Trận chiến này không hợp lệ? Chẳng lẽ là…”
Không ít tu sĩ trầm tư trong chốc lát, sau đó hai mắt mở to, vô số ý niệm bắn ra, trải rộng khắp hư không, dò xét cảm giác từng chút một.
“Có người thứ ba tại đây! Làm ảnh hưởng đến công bằng của trận quyết đấu!”
Cũng chỉ có khả năng này.
La Bàn Thiên Cơ sẽ quy trận chiến về không hợp lệ.
“Hừ!”
Thú Vương dừng gầm thét, hai mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, mũi hừ lạnh, ẩn chứa tức giận vô tận.
Không ai biết rõ hơn hắn ta, ngón tay bị đứt đã mọc lại nhưng chiếc nhẫn trữ vật đã biến mất, và bản nguyên tinh huyết còn thiếu, tất cả đều nói rằng có ai đó âm thầm nhằm vào hắn ta.
Nhưng có thể lừa gạt được cảm giác của hắn ta với linh giác dã thú, nếu không phải thực lực mạnh hơn hắn thì chính là có thủ đoạn che giấu đặc thù. Lúc này hắn ta mới trải qua một trận đại chiến, sức lực đã cạn kiệt, cho dù tìm được người kia cũng không có sức tái chiến.
“Chết tiệt! Khốn kiếp! Bảo vật ta trăm cay ngàn đắng tích góp được! Người kia, đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không, nếu không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận