Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 155: Hoa Linh

Thế nhưng tình huống công kích vừa rồi thì sao? Thân thể Bạch Đông Lâm khẽ động, đấm một nhát xuyên qua một con quái thú vẫn giống như vừa rồi, như bọt nước vậy. Không hề có cảm giác đánh trúng thực thể. Nhưng dưới cái nhìn của Phá Hư Chi Nhãn thì quả thực những con quái vật này có tồn tại, không phải ảo giác. Bạch Đông Lâm nhíu mày suy tư, sau đó ánh mắt hắn sáng lên. Trong trí nhớ của kiếp trước có một vật như thế. Hóa ra là vậy, không ngờ lại là năng lực này. Hắn quét mắt nhìn vô số quái thú màu trắng ở xung quanh.
‘Đáng sợ thật! Năng lực quá mạnh mẽ. Không ngờ lại có chủng tộc tự mang thiên phú.’
Hư thực chuyển hoán, thảo nào Linh Hồn Chi Nhãn không nhìn ra được điểm dị thường. Đây quả thực không phải ảo giác, chỉ có điều thực thể được giấu trong không gian kép nên bên ngoài chỉ là một hình chiếu mà thôi. Trong lòng Bạch Đông Lâm đã có đối sách, hắn không thể hiện bất cứ biểu cảm nào ra mà tiếp tục đi về phía trước.
Một con quái thú mà trắng không nhịn được ra tay, một móng vuốt sắc bén đâm về phía trái tim hắn. Bạch Đông Lâm không hề né tránh, mặc kệ móng vuốt sắc bén của quái thú đâm vào ngực mình. Vào giây phút còn quái thú kia đắc thủ, đao trong bàn tay phải nhanh như chớp lóe một cái rồi biến mất. Bàn tay bằng thịt mơ hồ mang theo đao ý tan vỡ vô cùng sắc bén. Nó đã tước mất cái đầu dữ tợn của quái thú màu trắng chỉ trong chớp mắt, máu màu trắng phun ra ngoài.
Một kích đắc thủ của Bạch Đông Lâm không hề dừng lại. Hắn vảy sạch dịch thể có tính ăn mòn trên tay đi, vết thương trên ngực nhanh chóng khép lại. Bạch Đông Lâm không nhìn đám quái thú màu trắng xung quanh mà tiếp tục đi về phía trước.
“A a a… A…Ừm ừm…”
Tiếng ca trong sương mù càng lúc càng cao vút, quái thú màu trắng xung quanh ngừng quấy rối, đồng thời tấn công về phía Bạch Đông Lâm. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên.
‘Tới đúng lúc lắm, giải quyết một lần cho xong. Bỏ qua năng lực bị thương nhưng không chết, trực giác nhạy bén đã quyết định mình là khắc tinh của đám quái thú này.’
“Rầm! Bịch, bịch!”
Bạch Đông Lâm hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, đồng thời đối mặt với bảy con quái thú màu trắng chỉ dựa vào trực giác. Mỗi lần hắn bị công kích trí mạng đều có thể phản kích giết chết một con quái thú.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đám quái thú màu trắng đều bị hắn giải quyết hết, chúng đều hóa thành một đống thịt vụn rơi rải rác xung quanh. Vết thương trên thân thể nhanh chóng khép lại, áo giáp máu màu đỏ tàn tạ hiện lên rồi khôi phục nguyên dạng.
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ do dự, sau đó lại biến thành kiên định. Đám quái thú này không phải còn người, không tính là biến thái. Hắn tự an ủi chính mình rồi lại nhanh chóng ra tay.
Máu và Huyết Nguyên dung hợp hóa thành một cái bát lớn màu đỏ. Hắn nhặt tàn thi của đám quái thú ở xung quanh lên, bắt đầu thu thập máu màu trắng có tính ăn mòn. Phần lớn số máu của quái vật đã ngấm vào lòng đất. Bạch Đông Lâm ép cạn những tàn thi ở đây mới vừa đầy một bát lớn.
“Ực ực!”
Bạch Đông Lâm nuốt nước miếng một cái rồi uống một hơi cạn sạch bát máu. Khoang miệng, đầu lưỡi, yết hầu, lục phủ ngũ tạng của hắn bắt đầu bị ăn mòn một cách điên cuồng. Năng lực khôi phục mạnh mẽ miễn cưỡng bảo vệ hắn không chết. Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng, coi nhẹ cảm giác đau đớn kịch liệt. Hắn bắt đầu dẫn đường cho năng lượng cường hóa đi cường hóa Linh Khiếu.
Tiếng ca trong sương mù hơi ngừng lại, dường như cũng bị thao tác điên cuồng của Bạch Đông Lâm làm cho bối rối. Loại máu màu trắng này hỗ trợ rất tốt. Vết thương mà nó tạo thành đã vượt xa độc dược lúc trước mua ở chỗ Tô Thất. Quan trọng nhất là nó miễn phí, tự nhiên có được chút năng lượng cường hóa, đúng là đáng vui mừng.
Nửa canh giờ sau, Bạch Đông Lâm đã tiêu hóa hết loại máu màu trắng. Hắn mở hai mắt ra, Linh Khiếu của pháp tắc Không Gian đã được đề cao khá nhiều, cảm ngộ đối với pháp tắc Không Gian cũng trở nên nhạy bén hơn.
Sương mù vẫn chưa tan đi nhưng tiếng ca tuyệt vời kia đã dừng lại. Bạch Đông Lâm cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục chạy đi. Hắn tập trung vào vị trí của vòng tay, bóng dáng khẽ động rồi biến mất.
Sâu trong tầng sương mù là một biển hoa màu trắng.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tên quái nhân kia đang chạy về phía chúng ta.”
“Hu hu hu, ta không muốn chết, đừng có ăn ta!”
“Hu hu, tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Tên quái nhân kia nhất định sẽ ăn chúng ta! Đáng sợ quá. Ngay cả Hư Không thú cũng bị ăn. Oa a a a… Hu hu…”
“Ta cũng không dám nữa! Hu hu hu!”
Sâu trong biển hoa, trên một đóa hoa lớn có bốn người cao chưa tới hai mươi centimet đang ngồi ở giữa đóa hoa gào khóc, kêu la ầm ĩ. Đôi cánh trong suốt ở phía sau vỗ liên tục.
Bạch Đông Lâm nhanh như chớp, chẳng bao lâu đã ra khỏi tầng sương mù dày đặc, xuất hiện bên cạnh biển hoa màu trắng. Ở nơi đây, sương mù màu trắng đã tiêu tán không còn. Hắn thả thần niệm ra thì cảm ứng được ở giữa biển hoa có bốn khí tức sinh mệnh.
‘Đó là độc thủ phía sau màn sao?’
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên lạnh lẽo, lập tức biến mất, đi thẳng về giữa biển hoa. Nếu người kia đã làm như vậy thì đừng mong sống yên, không chết cũng phải lột da.
“Rầm!”
Thân thể cao lớn như tháp sắt của Bạch Đông Lâm dừng lại trước đóa hoa màu trắng rất lớn, dưới chân hắn đạp ra một cái hố to. Bạch Đông Lâm sẵng giọng quét mắt nhìn bốn người tí hon đang run rẩy. Hắn khẽ cau mày.
‘Bốn người bé tí hon này gì vậy? Tiểu tinh linh hay là tiên hoa?’
Bạch Đông Lâm nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng. Hắn vươn bàn tay to bắt một người lên quan sát tỉ mỉ.
“Hu hu, đừng ăn thịt chúng ta!”
“Oa! Chúng ta không dám nữa đâu!”
“Tỷ tỷ, ta sợ!”
Bạch Đông Lâm dừng động tác lại, giọng nói mềm mại này rất quen thuộc. Tiếng hát thần bí kia chắc là do bọn họ hát. Không ngờ vật nhỏ thoạt nhìn yếu ớt không gì sánh được này lại biết ma thuật tinh diệu như vậy.
“Câm miệng, khóc cái gì mà khóc. Hừ! Đừng có giả vờ đáng thương. Lúc các ngươi dùng tiếng ca mê hoặc ta, sao các ngươi không nghĩ tới hậu quả bây giờ?”
“Thật sự xin lỗi, chúng ta cũng không muốn. Nhưng nếu chúng ta không làm như vậy thì Hư Không thú sẽ giết ta và các tỷ muội.”
“Chúng ta bị Hư Không thú bức bách nên mới bất đắc dĩ dùng tiếng ca giúp chúng thu hút con mồi.”
Hóa ra đám quái thú màu trắng kia gọi là Hư Không thú, đúng là danh xứng với thực. Nhưng hắn sẽ không hoàn toàn tin những lời người tí hon nói. Thứ có thể sống sót trong Táng vực sẽ không phải không là Bạch Liên Hoa. Vì thế Bạch Đông Lâm lại hỏi: “Các ngươi là thứ gì? Có năng lực gì?”
“Chúng ta là Hoa Linh, có thể dùng tiếng ca để tạo ra ma thuật.”
“Chỉ vậy thôi? Chẳng dùng được vào chỗ nào, thế thì các ngươi cũng không cần sống nữa.”
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, có oán báo oán, có thù báo thù. Bạch Đông Lâm giơ bàn tay to lên định ra tay.
“Chờ một chút!”
“Ngoài việc biết hát chúng ta còn có thể trị liệu vết thương. Chúng ta cũng có thể thi triển pháp thuật sương mù. Đúng rồi, chúng ta còn có thể trồng linh thảo tiên thực.”
Bốn người tí hon bị sát cơ mãnh liệt bao phủ thì thân thể mềm nhũn, ngồi phịch ở giữa đóa hoa. Một Hoa Linh có vẻ mặt khá trấn định trong số bốn người vội vàng nói, sợ bản thân nói chậm sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm khẻ đổi, dừng động tác lần nữa. Hắn chẳng thèm để ý tới những năng lực khác của Hoa Linh nhưng năng lực trồng linh thảo tiên thực đã thu hút sự chú ý của hắn.
Không biết nó có giúp tăng tốc thai nghén thần thông pháp tắc Bản Mệnh của Tiểu Tử hay không? Hơn nữa, hắn cũng có dự định làm một vườn thuốc chuyên trồng một số hoa độc, cỏ độc cho bản thân.
Bốn người tí hon này không phải không cho tác dụng. Từ trước đến giờ, Bạch Đông Lâm luôn theo đuổi lý tưởng dùng hết tác dụng. Hắn phải ép cạn chút giá trị cuối cùng của kẻ địch, phế vật không cần phải sống sót. Bốn Hoa Linh này đúng là có giá trị sống sót.
“Các ngươi muốn sống hay là muốn chết?”
Mắt của bốn Hoa Linh sáng lên như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vã nắm lấy và nói: “Chúng ta muốn sống!”
“Được. Từ nay về sau, tất cả các ngươi đều phụ thuộc vào ta, thay ta làm việc. Nếu các ngươi khiến ta vừa lòng thì ta sẽ không giết các ngươi.”
Bốn Hoa Linh vội vàng đồng ý, chỉ cần được sống sót thì có mất tự do cũng chẳng có gì lớn lao. Đây là đạo sinh tồn trong Táng vực của bọn họ. Phụ thuộc vào cường giả là điều đương nhiên chẳng có gì phải hổ thẹn.
Bạch Đông Lâm gật đầu, dùng ý niệm giao lưu với Tử Triệu ở trong biển máu. Thanh đao màu đen Tử Triệu khẽ kêu lên một tiếng, ánh sáng đỏ lóe lên. Bốn Hoa Linh đã bị nó thu vào thế giới Bản Nguyên ở trong đao rồi.
Sở dĩ đạo khí cường đại cũng là vì mỗi đạo khí đều có một thế giới Bản Nguyên riêng, là sức mạnh vốn có của đạo khí. Kích cỡ của thế giới Bản Nguyên và mức độ hoàn chỉnh của pháp tắc quyết định độ mạnh yếu của đạo khí.
Ví dụ như thế giới Bản Nguyên của đạo khí cực phẩm Thư Sơn vô cùng lớn, đủ chỗ cho hàng trăm triệu đệ tử ở bên trong học tập ngộ đạo. Mà nó vốn có sẵn năng lực đề cao cảm ngộ, đề cao năng lực ghi nhớ… Đó chính là pháp tắc Tăng ích của thế giới Bản Nguyên Thư Sơn.
Thế giới Bản Nguyên của Tử Triệu còn kém xa Thư sơn. Nó chỉ mới bước vào đạo khí trung phẩm, cộng thêm sát khí trên thân nên pháp tắc ẩn chứa trong đó đều là pháp tắc nhằm hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận