Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 222: Một tin tốt, một tin xấu

Vừa rồi, pháp bảo trữ vật trên chiến trường đều bị hắn thu nhặt lại, đáng tiếc là nhị ca hắn hơi bị mạnh nên quá nửa số đó đã bị hắn ta phá huỷ, đồ vật bên trong đều lưu lạc sâu trong không gian Thứ Nguyên, bây giờ sợ là đã hóa thành hư vô cả rồi. Điều này đã khiến hắn đau lòng một lúc lâu đấy. Bạch Đông Lâm lại không có cách nào khiển trách hành vi bại gia của nhị ca nhà mình nên chỉ có thể cùng Bạch Kiếm Ca chia đều hơn bốn nghìn kiện pháp bảo trữ vật còn lại. Tóm lại là vẫn kiếm được một món lớn!
Có điều sợ là hắc y nhân của mấy châu gần đây đều đã bị hắn và nhị ca làm thịt sạch rồi. Hắn thả khí tức Thôn Linh Hồ Lô ra, đợi lâu rồi mà vẫn không thấy có người qua đây, xem ra chỉ có thể chủ động đánh quái, đến mấy đại châu khác dạo chơi!
Xác định rõ phương hướng, Bạch Đông Lâm phất tay tắt lửa trại, vừa sải bước ra thì người đã mất tiêu không còn bóng dáng.
...
“Tông chủ! Để ta dẫn theo các đệ tử xông vào một lần nữa đi!”
Trong đại điện rộng lớn có một hán tử cường tráng quỳ rạp dưới đất, bảo giáp trên người rách tung toé, cơ thể đầy vết thương còn ẩn ẩn có vết máu chảy ra. Cánh tay trái bị cắt đứt ngang vai, vết thương còn đang tản ra ánh sáng, tay trái của hắn ra đang từ từ mọc ra.
Nam tử trẻ tuổi khoanh chân ngồi trên đại điện, đưa tay ra hiệu cho hán tử cường tráng ngừng nói. Hắn ta quét mắt nhìn đám lão giả trong đại điện, dùng nói giọng uy nghiêm hỏi:
“Thần Toán Tử, có thể tìm ra điểm yếu của Tuyệt Vực đại trận không?”
Trong đại điện có một mâm tròn bằng đồng xanh được lót chăn đặt trên mặt đất. Phía trên mâm tròn là hình ảnh không gian ba chiều rất lớn của Vô Quy táng vực. Hình ảnh vô cùng tỉ mỉ, dường như đã thu nhỏ toàn bộ Vô Quy táng vực đặt trên mâm tròn.
Ở trên hình ảnh Vô Quy táng vực có một trận pháp khổng lồ bao phủ, vô số đường cong phức tạp rậm rạp đan xen vào nhau, vô cùng vô tận phù văn lóng lánh di động, biến ảo khó lường.
Lão giả râu tóc bạc trắng nghe xong câu hỏi của nam tử trẻ tuổi thì có hơi sững sờ nhưng không mấy để ý, hai tay vẫn tiếp tục bấm pháp quyết, thôi diễn trận pháp. Nam tử trẻ tuổi thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp:
“Chúng ta tới đây đã lâu vậy rồi mà ngay cả tuyệt vực còn chưa từng đi vào, lẽ nào Cổ Giới thực sự khó thoát khỏi tai kiếp hay sao?”
“Hừ! Ngươi cho rằng đây là trận pháp gì hả? Đây là Thập Tuyệt trận mà Minh Dự Đế Quân mượn sức mạnh thiên địa bày ra thời Loạn Cổ! Cái đó dễ phá giải vậy chắc?
Ngươi có thời gian ở đây lải nhải ảnh hưởng bọn ta thôi diễn, còn không bằng đi ra ngoài bay vài vòng quanh Vô Quy táng vực xem có thể dẫm nhầm cứt chó, tình cờ gặp lỗ hổng của Vô Quy táng vực tuyệt trận hay không!”
Thần Toán Tử nghe nam tử trẻ tuổi oán giận thì không nhịn được mà thấp giọng lầm bầm. Trong đại điện này, tu sĩ có thực lực thấp nhất cũng là Động Hư Cảnh, có ai không nghe được lão giả lầm bầm đâu chứ?
Có điều sắc mặt của tất cả mọi người trong đại điện đều rất bình tĩnh, rõ ràng là chẳng lạ lẫm gì với chuyện này nữa. Thần Toán Tử này tinh thông trận pháp và thôi diễn thiên cơ, là nhân vật số một số hai trong đạo này của Cổ Giới, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Thanh niên trên đại điện một tay chống cằm, mặt ủ mày chau tiếp tục than thở, không hề có tí uy nghiêm của đại năng Quy Nhất.
“Câm miệng!”
Thần Toán Tử trợn to mắt nhìn chằm chằm trận đồ liên tục biến ảo trước mắt rồi đột nhiên hét lớn.
Thanh niên trên đại điện sững người, không khỏi ngậm miệng lại. Có phải lão già này đã làm càn quá rồi không?
Thần Toán Tử huy động hai tay, hình ảnh Vô Quy táng vực trước mặt nhanh chóng được phóng đại, tiết điểm lộ tuyến phức tạp của trận pháp đều lên rõ ràng, trong đó có một số ký hiệu lộ tuyến đang lóe ra hồng quang, cực kỳ bắt mắt trên trận đồ kim sắc.
Trên mặt thanh niên khôi phục vẻ nghiêm túc, thân hình vừa động đã xuất hiện ở bên cạnh Thần Toán Tử.
“Thanh Phong, lão phu có một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
“Có thể nói cả hai một lần luôn được không?”
Thần Toán Tử quay đầu lại, mặt không thay đổi sắc nhìn chằm chằm chàng thanh niên, Thanh Phong ngượng ngùng cười, không quấy rối nữa, nghiêm túc nói:
“Đầu tiên nói tin tốt trước đi!”
“Tìm được tiết điểm bạc nhược của Tuyệt Thế đại trận bao phủ Vô Quy táng vực rồi. Theo lão phu suy tính, chúng ta có thể đánh ra một lối vào.”
Thanh Phong nghe vậy thì không nói gì mà chỉ gật đầu, ý bảo Thần Toán Tử nói tiếp.
“Về phần tin xấu…”
Nói đến đây Thần Toán Tử dừng một chút, ánh mắt lộ ra vẻ khâm phục, sau đó tiếp tục nói: “Không thể không nói, Minh Dự Đế Quân thực sự là thiên tài yêu nghiệt xưa nay chưa từng có, ngài ấy mượn sức mạnh thiên địa, lấy bản thân làm nguyên liệu để bố trí trận pháp, đúng là không chê vào đâu được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận