Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 231: Để tâm đến nữ tử

Ài, hoàn cảnh Vùng Đất Lạnh này tươi đẹp như vậy, sao lại vứt rác bừa bãi thế này chứ? Bạch Đông Lâm biến thành một con ong nhỏ chăm chỉ, nhanh chóng nhặt ‘rác’ trên mặt đất còn linh hồn thể hắc bào thì điên cuồng cắn nuốt sương đen. Bóng người cao lớn đứng trước tế đàn đen nhánh, rất có khí thế một mình chống lại mafia.
Đám sương đen kia hoàn toàn không có sức phản kháng. Đòn tấn công duy nhất của chúng chính là khả năng ký sinh cực mạnh nhưng đáng tiếc khi đối mặt với ‘kẻ thù truyền kiếp’ là linh hồn thể hắc bào, mò đến định ký sinh thì chỉ có nước tự lao đầu vào lưới mà thôi.
Có đám sương mù đen muốn trốn thoát nhưng linh hồn thể hắc bào đã nhanh chóng bắn ra ngọn lửa hắc viêm, lập tức thiêu đốt nó thành hư vô. Hắn nhất định phải giết chết sạch đám ký sinh trùng này!
Không mất bao lâu, mười mấy vạn sương mù đen đã bị cắn nuốt sạch sẽ.
Hức! Linh hồn thể hắc bào nấc lên, phun ra vô số đốm sáng. Những đốm sáng trở về ngoại giới liền biến mất ngay lập tức, trở về với Mẫu Hà.
Đây là Bạch Đông Lâm cố ý giải phóng Chân Linh của họ. Bình thường thì chỉ cần tiêu diệt một số là đủ rồi. Chứ liền một lúc mà tiêu diệt nhiều Chân Linh thế này thì không phải là đang vả vào mặt Mẫu Hà hay sao?
Nghĩ lại thì vẫn nên thôi đi, miễn cho lại chuốc họa vào thân.
Lúc này, Bạch Đông Lâm đã thu hết pháp bảo trữ vật, đang cẩn thận quan sát những gì mình cảm nhận được bên dưới tế đàn đen nhánh kia. Một lúc sau, hắn lắc đầu rời đi.
Trên tế đàn tràn ngập khí tức Tịch Diệt đáng sợ, ngoại trừ Chân Linh của đám tu sĩ Hắc Minh giới bị sương mù đen bao phủ thì ngay cả linh hồn thể hắc bào cũng không thể tiến vào trong đó chứ đừng nói gì đến chuyện tiêu diệt.
Thân thể khổng lồ của linh hồn thể hắc bào nhanh chóng co rút lại, vừa sải bước là đã quay trở lại Thần Hải giữa mi tâm Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm nhìn khắp xung quanh, chắc chắn là không còn bỏ lỡ thứ gì thì mới nhanh chóng sải bước đi đến Trung Châu.
Cổ Giới sắp tan vỡ, nơi chịu đòn đầu tiên chính là vùng biên giới chỗ phong ấn hung thú. Trung Châu với tư cách là khu vực trung tâm, là nơi kiên cố nhất Cổ Giới, cho dù thế giới có tan vỡ cũng nó vẫn có thể kiên trì chống đỡ đến cuối cùng.
Hắn cần phải đến đó để đợi Vũ Tháp đến đón, những chuyện khác thì không cần để ý nữa.
...
Vô Quy táng vực, Kiếm Nhai.
Kiếm Si và Bạch Cốt phu nhân đang ngồi trên một tảng đá, vừa ăn thịt nướng vừa quan sát trận chiến phía xa. Dư ba kinh khủng quét qua Kiếm Nhai, một đạo kiếm quang bay ra thì tất cả đều bị chém thành hư vô.
“Chậc chậc, tu sĩ Quy Nhất của Cổ Giới đúng là yếu ớt mà, thế này mà cũng gọi là đại năng Quy Nhất à?”
Kiếm Si thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu mạnh, trong lời nói đầy vẻ khinh thường, Bạch Cốt phu nhân ở bên cạnh lại nhìn với vẻ thích thú. Trận đại chiến kinh hoàng này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng ta, một dư chấn ngẫu nhiên cũng có thể lấy mất cái mạng nhỏ của nàng ta. Nghe thấy lời nói của Kiếm Si, Bạch Cốt phu nhân không nhịn được mà bĩu môi nói:
“Khoác lác, ngươi mạnh hơn bọn hắn chắc?”
“Ta ấy à, một ngón tay cũng có thể đánh lại mười mấy tên bọn họ!”
Bạch Cốt phu nhân đảo mắt, quay đầu tiếp tục xem chiến đấu. Nàng ta mặc kệ Kiếm Si, chỉ xem như lão đang khoác lác mà thôi.
“Kiếm Si.”
Một giọng nói mờ mịt truyền đến từ hư không. Sắc mặt Kiếm Si lập tức thay đổi, lão ngẩng đầu nhìn lên khoảng không.
Chỉ nhìn thấy một bóng người từ từ xuất hiện trong không gian. Đôi chân trần từng bước đi về phía Kiếm Nhai, mỗi bước hạ xuống lại có một bông sen vàng tự động ló ra trong khoảng không.
Bộ Bộ Sinh Liên!
Không thèm đếm xỉa đến kiếm trận khủng khiếp xung quanh Kiếm Nhai, người này chỉ chớp mắt đã đi đến trước mặt Kiếm Si. Một thân tăng bào tuyết trắng, sau đầu phật quang lơ lửng, giữa mi tâm có một chữ ‘vạn’ nhỏ sáng rực rỡ. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười ấm áp.
Bạch Cốt phu nhân ở bên cạnh không khỏi sững sờ. Nàng ta chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, linh hồn giống như sắp bị hút vào bên trong một vòng xoáy quay cuồng.
“Hừ! Ma La, làm gì mà phải gây khó dễ cho một tiểu nữ tử chứ?”
Thân hình Kiếm Si vừa động đã lập tức xuất hiện trước mặt Bạch Cốt phu nhân, ngăn cản ánh mắt của nàng ta.
Bạch Cốt phu nhân bị tiếng quát lạnh lùng của Kiếm Si thức tỉnh nên vội vã hoàn hồn. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám nhìn lần thứ hai, chỉ cảm thấy vị tăng nhân tuấn mỹ trước mặt còn đáng sợ hơn thập đại hung thú.
“Ồ? Xem ra Kiếm Si ngươi rất để tâm đến nữ tử này nhỉ.”
Kiếm Si không hề quan tâm đến Ma La, lão biết một nhân vật nhỏ bé như Bạch Cốt phu nhân sẽ không thu hút được sự chú ý của tên này. Kiếm Si quay đầu nhìn về phía xa xa rồi nói:
“Ta cảm nhận được rồi, Tịch Diệt ma kiếm đã giáng lâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận