Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1105: Không phải là thứ tốt lành

“Duy Độ, hiện thực, khắc lại!” Sau đó ý niệm Bạch Đông Lâm vừa động, nơi Thần Hồn Liên Tâm, Duy Độ bắt đầu chất đống vô số nếp gấp, rậm rạp, chừng mấy trăm ngàn tầng.
Liên Tâm không phải hắn, thậm chí ngay cả ngọn lửa ý chí cũng không đốt được, cho dù đó là ý chí, tâm cảnh, đạo tâm, thì đều có ảnh hưởng rất lớn đến sự thống trị của tư duy.
Hắn có thể vừa dùng đã tăng một trăm triệu tầng chồng lên nhau, thậm chí lúc Duy Độ tăng lên, vẫn không hề băn khoăn gia tăng hạt tư duy.
Cực hạn của Liên Tâm nằm trong sự thôi diễn của hắn, cũng chỉ có năm mươi vạn tầng thôi.
“Bản ngã!”
“Tự ta!”
“Vượt ta!”
“Hợp nhất!”
“Thần ta! Thống trị tư duy!”
Bạch Đông Lâm đã có kinh nghiệm phủ hàng trăm triệu lớp, thao tác bắt đầu từ năm mươi vạn lớp đầu tiên vô cùng thoải mái, tiến hành rất trơn tru, trong khoảnh khắc, tư duy Liên Tâm đã thay đổi rất nhiều, thành công hình thành Tư Duy Lượng Tử Vân.
Vì để Liên Tâm nắm giữ Duy Độ, cũng không chuẩn bị nén các hạt tư duy, từ đó trở đi, nếu Bạch Đông Lâm không ra tay, cũng chỉ có thể duy trì năm mươi vạn lớp chồng lên nhau.
Nhưng điều này đã đủ rồi, nâng cao tư duy có hai cách, một là thay đổi định lượng, là giống như Bạch Đông Lâm, chồng các hạt tư duy lên nhau vô hạn.
Cách thứ hai là biến chất, tăng cảnh giới Thần Hồn, như vậy tất cả các hạt tư duy đã chồng lên nhau đều sẽ nâng cấp đồng bộ.
Bản thân Bạch Đông Lâm đồng thời tiến hành hai con đường đó, còn Liên Tâm thì không cần thiết, tăng cảnh giới Thần Hồn cũng đã đủ để nàng ta hưởng thụ cả đời.
Vù!
Khoảnh khắc Tư Duy Lượng Tử Vân của Liên Tâm xuất hiện, La Bàn Thiên Cơ có cảm giác, rung động dữ dội, bùng nổ ra ánh sáng vô cùng rực rỡ.
Trong ánh sáng trở nên mờ ảo, hơi lóe lên, ngay lập tức xuất hiện ở trung tâm Tư Duy Lượng Tử Vân của Liên Tâm, hợp nhất làm một với khái niệm “Thần ta”.
Mọi thứ giống như tự nhiên, hài hòa thống nhất.
Liên Tâm thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, mạnh mẽ mở mắt ra, đôi mắt bị thánh khiết trắng nõn vô tận quanh quẩn.
Ấn đường chậm rãi hiện lên một vầng trăng sáng, ẩn chứa ảo diệu vô tận.
“Sư đệ!”
Nhìn Liên Tâm nhào vào lòng, lông mày Bạch Đông Lâm run rẩy, được lắm, sao nữ tử nhút nhát này lại trở nên táo bạo như vậy rồi!
Lẽ nào là La Bàn Thiên Cơ giở trò quỷ sao?
Quả nhiên, vừa nhìn la bàn rách nát đó đã biết không phải là thứ tốt lành gì!
“Liên Tâm sư tỷ?”
Bạch Đông Lâm nháy nháy mắt, cảm giác nhạy bén nhận thấy được thân thể đang ôm lấy chính mình của Liên Tâm đang càng ngày càng nóng bỏng hơn, không phải là huyết mạch đã triệt để khôi phục rồi còn có di chứng gì đó chứ?
Trong giây lát La Bàn Thiên Cơ dung nhập vào giữa tư duy lượng tử vân của Liên Tâm, dưới quan trắc của hắn, huyết mạch đặc thù có liên quan đến vận mệnh kia, sản sinh ra nhảy vọt tính thăng hoa.
“Xin lỗi sư đệ, là ta thất thố.”
Trong mắt Liên Tâm lóe lên một tia lưu luyến, khuôn mặt nhỏ tựa lên lồng ngực của Bạch Đông Lâm đã là một màu đỏ như máu, nội tâm vô cùng ngượng ngùng, đành buông hai tay ra, lùi về sau hai bước, cúi thấp đầu xuống lại bắt đầu đùa bỡn làn váy của mình.
“Ừm, không sao, thời khắc sinh tử, sợ hãi quá mức, xuất hiện bất cứ biểu hiện dị thường gì đều rất bình thường.”
Thấy Liên Tâm khôi phục bình thường, Bạch Đông Lâm hài lòng gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói ra:
“Liên Tâm sư tỷ, sư tỷ lần này cũng tính là nhân họa đắc phúc, không đề cập tới cái khác, loại thể nghiệm mấp mé ở giữa bờ vực sinh tử này, ghi nhớ cái cảm giác vừa nãy, có ích cho việc sư tỷ đốt cháy ngọn lửa ý chí về sau.”
“Ừm, rất là cảm tạ sư đệ!”
“Thế nào? Sau khi dung hợp La Bàn Thiên Cơ, cảm thấy có gì thay đổi không?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ tồ mò, Thiên Cơ quy về quy tắc vận mệnh, hắn dung luyện cả loại pháp tắc liên quan này vào vận mệnh đạo cơ, đối với dao động dị thường của thiên cơ, cảm giác cực kỳ nhạy bén.
Dưới tầm nhìn của hắn, vô cùng vô tận mạng lưới thiên cơ, như là cá bơi, ngoan ngoãn quanh quẩn ở xung quanh Liên Tâm, thậm chí xâm nhập vào sâu bên trong thần hồn, nếu như không đoán sai, hẳn là đều đã dung nhập vào bên trong La Bàn Thiên Cơ.
mạng lưới
“Ừm, ta có cảm giác, thiên địa hoàn toàn không giống!”
Màu ửng đỏ trên mặt của Liên Tâm dần dần biến, tâm tư vốn bị khuấy động cũng bình tĩnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, trong hai mắt tràn đầy thần quang thánh khiết, ngắm nhìn bốn phía, cả thiên địa đều bị một loại sợi tơ bao trùm, kết nối.
Những sợi tơ vô hình vô chất này tổ hợp thành lưới đa chiều, xuyên suốt cả thời không duy độ, kết nối quá khứ và tương lai, không có gì không ở trong đó, không có gì không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận