Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 194: Của ta, đều là của ta!

Bạch Đông Lâm vào trong nhà thì thấy trên kệ sách có một ít ngọc đồng, dùng thần niệm kiểm tra mới phát hiện bên trong đều là mấy kiến thức về việc vun trồng thảo dược, còn có cả kiến thức luyện đan. hắn đều thu sạch vào trong vòng tay. Đan dược trong mấy cái lọ ở đây đều thành phế thải cả rồi, thế nhưng hắn vẫn thu hết lại. Đến cả cái bình còn sử dụng được, bồ đoàn trên đất… này kia, thu! Đan đỉnh giá trị bất phàm, thu!
Bàn ghế cũng bị hắn thu sạch, trải qua năm tháng đằng đẵng mà không mục nát thì chất liệu cũng không tầm thường. Sau khi càn quét sạch trơn mấy căn phòng, Bạch Đông Lâm mới thoả mãn, gật gù đi ra ngoài.
Hắn đã nói muốn cướp đoạt tài nguyên thì sẽ kiên định làm theo, phát dương quang đại truyền thống tăng xin giảm mua tích cực cầm nhầm tốt đẹp của mình, phòng ngừa chu đáo cho việc tu luyện sau này!
Dù sao sau khi vòng tay Cực Đạo của hắn hấp thu, dung hợp chiếc vòng tay đỏ đậm kia thì không gian đã tăng lên cả ngàn lần, không cần lo lắng thiếu chỗ chứa đồ.
Nghĩ đến chuyện này Bạch Đông Lâm lại không nhịn được, muốn chửi bới con Quạ trắng keo kiệt vài câu. Con hàng này thế mà lại cho hắn một vòng tay rỗng tuếch, bên trong đến cả một cọng lông cũng không có. Còn không bằng tên tóc đỏ quái dị – Huyền Diệp, ít nhất thì người ta cũng cống hiến cho hắn không ít đồ tốt, còn có cả đống linh thạch kia kìa.
Bạch Đông Lâm đi tới phía trước lồng ánh sáng tím, nhìn vào thì thấy bên trong là từng đám từng đám linh thảo, bảo dược. Hai mắt hắn tỏa sáng rực rỡ, đây mới là thứ quan trọng nhất trong chuyến đi này, mấy thứ đồng nát vừa rồi cũng chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Bạch Đông Lâm thử đưa tay dò xét, không ngờ là lại có thể thuận lợi xuyên qua. Xem ra những linh thảo này cũng là đồ vật ban thưởng, không tệ không tệ, chủ nhân Nguyệt Cung rộng rãi ghê gớm!
Cất bước đi vào dược viên, Bạch Đông Lâm có thể cảm nhận rõ ràng là linh khí trong này dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều, linh thảo bảo dược mọc rậm rạp cứ như cỏ dại.
Liếc sơ thôi cũng thấy đều là bảo dược nghìn năm, vạn năm. Bí cảnh này có lịch sử cực kỳ xa xưa nên linh thảo bảo dược trồng ở chỗ này không bị ai hái. Không biết chúng đã sinh ra lớn lên rồi chết đi, luân hồi không biết bao nhiêu lần!
Sinh mệnh của vạn vật trong thiên địa đều có điểm cuối, đám linh thảo bảo dược này cũng không ngoại lệ. Nhưng loại thảo dược bình thường có thể là nghìn năm vạn năm thì sẽ đi tới điểm cuối, sau đó héo rũ, để lại mầm mống tiếp tục sinh trưởng luân hồi.
Còn chủng loại bảo dược cao cấp thì sẽ có khoảng cách luân hồi dài hơn nhiều. Tiên dược mười vạn năm thậm chí trăm vạn năm, thời gian càng dài, giá trị càng xa xỉ.
Bạch Đông Lâm quan sát kỹ thổ nhưỡng bên trong dược viên, căn cứ vào vết tích thì xem ra những linh thảo bảo dược này đã héo rũ rồi sống lại không chỉ một lần. Dược tính dư thừa sau khi chết vừa lúc quay về với đất, hóa thành bùn xuân che chở cho đời sau.
Nhưng bây giờ đám linh thảo bảo dược này đều là của hắn, so với việc để chúng ở chỗ này sống uổng qua năm tháng thì theo hắn ra ngoài sáng tạo sự nghiệp không hay hơn à?
Thần niệm của Bạch Đông Lâm càn quét qua một vòng, bắt đầu tìm kiếm bảo dược đã hoàn toàn chín muồi. Mấy cây đã trưởng thành thì có thể hái, còn lại thì đợi lát nữa rồi nghĩ cách. Bạch Đông Lâm chợt vận chuyển ý niệm, bóng dáng lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Bạch Đông Lâm xuất hiện phía trước một gốc bảo dược khá kỳ lạ. Gốc linh thảo này mọc ra mười lăm phiến lá mảnh dài dài, sáu đen chín trắng khớp với số âm dương của Đạo gia. Điều kỳ lạ hơn chính là phía trên mười năm phiến lá nhỏ dài này có một viên tiểu cầu trắng đen đang lơ lửng. Hắn không nhìn nhầm đâu, đúng là nó lơ lửng trên không, không có cành cây nào chống đỡ.
Tiểu cầu trắng đen lơ lửng đang chầm chậm xoay chuyển trong không trung, hai sắc trắng đen quấn quanh vào nhau. Bạch Đông Lâm lấy một miếng ngọc đồng ra, đối chiếu với tin tức bên trong.
Không sai, đúng là nó rồi: âm Dương Luân Chuyển thảo! Một gốc linh thảo này có giá trị mười vạn điểm cống hiến đấy!
Đây chính là thứ mà đại sư huynh Khưu Chân của Thiên Uy Phong đã nhờ bọn họ tìm kiếm. Lúc đầu Bạch Đông Lâm không để trong lòng, dù sao Cổ Giới cũng quá rộng lớn, cố ý đi tìm một gốc linh thảo nói dễ hơn làm. Miếng ngọc đồng chỉ nơi linh thảo có khả năng xuất hiện hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua, trong đó cũng không nói trong bí cảnh Nguyệt Cung có loại linh thảo này.
Đúng là không để ý thì va phải, mười vạn điểm cống hiến tự nhiên rớt vô đầu, Bạch Đông Lâm quyết định cầm linh thảo này đi giao dịch với Khưu Chân. Thứ này hoàn toàn vô dụng đối với hắn, hay nói đúng hơn thì nó vô dụng với đại đa số tu sĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận