Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1698 - Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa (1)

“Bạch huynh!”
Sắc mặt Xích Minh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Đông Lâm bằng ánh mắt sáng rỡ.
“Ta, Xích Minh, giờ đây, với ý chí của Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả, mời huynh gia nhập tổ chức!”
Vù vù——
Khi giọng nói của Xích Minh vừa dứt, thời không tức khắc biến dạng dữ dội, ánh sáng rực rỡ cuộn trào xuất hiện từ một nơi không xác định, bay lượn quanh quẩn, rồi ngưng tụ thành một vật khổng lồ trong Hoàn Vũ.
Ấy là một trường kiếm màu vàng đậm có thần quang rực rỡ quấn quanh, mũi kiếm chỉ xuống, lơ lửng sau lưng Xích Minh, phía trên dòng sông thời gian.
Phần chuôi kiếm có hình dáng một cán cân, bên trái đề chữ “Chính Nghĩa” và bên phải đề chữ “Thủ Hộ”, ở hai đầu đều có treo một chiếc đĩa giống như vũ trụ. Hai mặt kiếm khắc Vô Tận Chúng Sinh Đồ, phần rỗng trên thân kiếm được chạm khắc rất nhiều hình dáng uy nghiêm. Vị trí giao nhau giữa chuôi kiếm với lưỡi kiếm được khảm một đồng tử thẳng đứng màu đỏ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ và nhấp nháy, như thể nó có thể nhìn xuyên qua tất cả mọi thứ.
“Đây là......”
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm sửng sốt, ý chí cháy bỏng của thanh trường kiếm khuấy động lên một vài gợn sóng trong lòng hắn, hình như hắn nhìn thấy được những vị đáng sợ nào đó đang đưa lưng về phía chúng sinh và đối mặt với Tai họa đen tối.
“Xích Minh, phải chăng thế này quá đột ngột rồi? Có thể gia nhập Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả dễ dàng như vậy sao? Không cần phải kiểm tra đánh giá các kiểu gì đó với ta à?”
Đương nhiên Bạch Đông Lâm đồng ý gia nhập Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả, bất kể thế nào thì đây là một chuyện tốt có lợi vô hại, nhưng Xích Minh thẳng thừng như vậy, quả thực là không thể ứng phó với hắn ta.
“Bạch huynh, Kiếm Tâm của ta nói với ta rằng huynh là một người đáng tin cậy.”
“Hơn nữa, Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả không có nhiều khoản này điều nọ tới vậy đâu, hoàn toàn tự do. Chỉ cần huynh nắm rõ một việc, đó là lúc đối mặt với Tai họa đen tối phải có ý chí chiến đấu bất chấp tất cả, chỉ thế thôi là đủ rồi!”
Tai họa đen tối, đó là cơn ác mộng đeo bám Chư Thiên, không một ai dám coi thường nó, xem ra yêu cầu rất đơn giản, nhưng cũng hết sức khắt khe, dù sao thì không phải ai cũng có tinh thần gan dạ tuyệt đối vậy đâu.
“Đã thế thì Bạch mỗ từ chối chính là bất kính, ta đồng ý gia nhập Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả!”
Vừa nói xong, thanh kiếm lớn màu vàng đen lập tức tỏa sáng mạnh mẽ, vô tận hào quang hội tụ vào đồng tử màu đỏ thẳng đứng, một dòng sông ánh sáng tràn ra và bao trùm Bạch Đông Lâm vào trong.
Thế này là khẳng định ta không phải sinh linh Tai họa đen tối ư?
Bạch Đông Lâm nhạy bén cảm nhận được có một ánh mắt thăm dò, nhưng ánh mắt này rất biết tiến biết lui, chỉ xác nhận thân phận của hắn xong thì lập tức rút lui, không hề thừa cơ nhìn trộm bí mật của hắn.
Dòng sông ánh sáng đến nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã ngưng tụ lại và hóa thành kiếm ấn ánh vàng lấp lánh, từ từ rơi xuống rồi in lên tay áo của Bạch Đông Lâm.
Quả là một phương pháp lợi hại!
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên nét kinh ngạc, kiếm ấn này không chỉ đơn giản là in trên áo choàng của hắn thôi, mà ngước mắt nhìn về quá khứ, kiếm ấn đều được in trên tay áo của hắn ở mỗi tiết điểm thời gian, đây là đóng dấu thẳng lên “sự tồn tại” của hắn!
Keng——
Trường kiếm ngân vang mãnh liệt, chém thẳng về phía Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm không hề nhúc nhích, trường kiếm còn khổng lồ hơn cả thế giới đại thiên bổ xuống, tuy cảnh tượng khí thế này khá đáng sợ, nhưng hắn chẳng mảy may cảm thấy nguy hiểm chút nào.
Trường kiếm vàng đen chọc thủng thời không, khi đến gần Bạch Đông Lâm thì nhanh chóng thu nhỏ lại, trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi đáp lên vai Bạch Đông Lâm, dừng lại một lát, sau đó bỗng dưng biến mất ngay lập tức.
Có lẽ đây là một nghi thức nào đó, giống như lúc Lưu Đông Xuyên rút kiếm để kính chào khi trước, đây là sự lãng mạn, đồng thời là lễ nghi của kiếm tu.
Ồ? Lẽ nào “Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả” cũng được lập nên bằng kiếm? Theo tất cả các dấu hiệu thì khả năng này rất cao.
“Bạch huynh, sau này chúng ta là người một nhà rồi, ha ha ha!”
Xích Minh cười to, vươn tay vỗ vai Bạch Đông Lâm, ánh mắt vô cùng thân thiết.
“Ha ha, Xích Minh, huynh là ‘tiền bối’, sau này nhờ huynh quan tâm tân binh như ta nhiều hơn nhé.”
Nghe thấy lời trêu đùa của Bạch Đông Lâm, hai mắt Xích Minh trợn to.
“Ối đừng, thực lực của Bạch huynh mạnh hơn ta nhiều, là huynh quan tâm ta mới phải!”
Có lẽ một ngày nào đó, họ sẽ lại kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau, từ “quan tâm” này không phải nói chơi, mà là xác suất trở thành sự thật rất cao.
“Bạch huynh, hiện giờ huynh đã có thân phận Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả, không cần phải lo lắng về chuyện Ngôn Tố Chi Thư nữa”
Bạn cần đăng nhập để bình luận