Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 635: Giết người diệt khẩu

Bạch Đông Lâm hừ lạnh một tiếng, một ngọn lửa màu đỏ tươi sâu trong cơ thể hắn lập tức phun ra, cả thân thể và thần hồn đều bị bao trùm trong ngọn lửa cháy rực, nhưng nỗi thống khổ tột cùng cũng không thể lay chuyển ý chí của hắn dù chỉ một chút. Nhân quả báo ứng, giết người đền mạng, ác nghiệp sát thân như lửa đốt.
Bạch Đông Lâm ngoảnh mặt làm ngơ trước nghiệp hỏa màu đỏ tươi đang đốt cháy thân thể và thần hồn của hắn, vẻ mặt hắn lúc nóng lúc lạnh. Bước vào không gian, lập tức xuất hiện trên Huyết Hà tông, hắn muốn chắc chắn tông môn này không còn sót một người.
Rắc rắc!
Dưới ánh mắt của Bạch Đông Lâm, một cái động lớn từ từ nứt ra, xuất hiện dưới đáy một cái hố sâu trăm dặm, trong đó có một kho báu hình hộp làm bằng vàng đen cực kỳ cứng.
Những dòng chữ khắc trên kho báu đều bị tàn phá gần hết, cấu trúc dày đặc kiên cố từ vàng đen đã hoàn toàn sụp đổ, từ từ hóa thành cát bụi, để lộ ra một chiếc mai rùa to hơn ngàn trượng.
Mai rùa đã vỡ tan nát, bên ngoài cháy đen như than, gần như vỡ vụn.
Đùng! Một cánh tay vạm vỡ đâm xuyên qua mai rùa gây ra chấn động khiến mai rùa biến thành tro tàn bay đi, để lộ ra vài bóng người bên trong.
Trong đó có tông chủ Huyết Ngạc, một nửa thân thể hắn ta đã lộ ra bộ xương, không còn máu thịt, dễ thấy nội tạng bên trong đang đập lên từng nhịp. Nhưng bằng với sức sống mạnh mẽ của tu sĩ Động Hư cảnh, thương thế đang từ từ hồi phục bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Hắn ta sợ hãi nhìn xung quanh, Huyết Hà tông đã biến mất, thầm nghĩ “Xong, chắc chắn mọi việc đã bị phát hiện.”
Mặc dù may mắn giữ được mạng trong vụ nổ kinh khủng vừa rồi, nhưng lòng hắn ta đau như cắt, hắn ta biết thiên hạ này không có chốn cho hắn dung thân.
Cho dù là bán thân cho loài Yêu cũng sẽ bị cường giả khác giết chết, hơn nữa bây giờ còn sống được hay không cũng là một vấn đề.
“Khụ khụ, tông chủ, ta không chịu nổi nữa rồi, mong ngài thay ta báo thù…”
Thi thể của Tả Tử Nam tan vỡ hoàn toàn, chỉ còn lại bộ xương ngã nhào xuống chân Huyết Ngạc, nghiêm trọng nhất là pháp tướng của hắn đã hoàn toàn bị hủy diệt, hy vọng sống sót vô cùng mong manh.
Phía sau Huyết Ngạc còn có mấy vị trưởng lão khác cũng đang hấp hối, tất cả đều cách cái chết không xa.
“Yên tâm, có ta ở đây các ngươi muốn chết cũng khó!”
Bạch Đông Lâm từ từ rơi xuống từ trên không trung, nhìn đám rác rưởi chủ mưu tất cả trước mắt, trong lòng hắn có chút thoải mái, nếu để bọn chúng chết đi dễ dàng như vậy thì quá thoải mái cho bọn chúng rồi. Chỉ có “nhà tù thời gian” bên trong chiều không gian thấp mới là “ngôi nhà” tốt nhất cho lũ cặn bã này.
Huyết Ngạc sững sờ, kinh hãi nhìn Bạch Đông Lâm, khàn giọng hỏi:
“Ngài, có phải là người của Thần Đình?”
Huyết Hà tông sợ hãi nhất là Thần Đình, hắn ta nghĩ vụ tấn công vừa rồi ắt hẳn là Thần Đình đã phát hiện hành vi của bọn hắn nên đánh tới.
“Tên nhãi, ta biết ngươi suy nghĩ gì. Ta không phải là người của Thần Đình, bọn họ còn chưa biết hành vi ác độc của các ngươi, chỉ có ta biết được mọi chuyện, nhưng ta sẽ không báo cho bọn họ, việc này mình ta giải quyết là đủ.”
Bạch Đông Lâm lạnh lùng, sắng giọng nói. Cùng lúc đó, thân hình bị bao trùm bởi nghiệp hỏa màu đỏ tươi bước một bước về phía trước, khí tức Thần Thông cảnh trong cơ thể hắn tràn ra.
Hắn muốn gieo cho bọn chúng hi vọng, đưa chúng lên đỉnh cao, sau đó lại đạp chúng từ trên cao xuống, dập nát hi vọng nhỏ nhoi của chúng.
Đùng đùng!
Từng tia sấm sét màu xanh lam to cỡ thùng phi không ngừng rơi xuống, lập lòe soi sáng vẻ mặt của đám người bên trong.
“Khụ khụ, tông chủ đừng do dự, giết hắn diệt khẩu!”
Một vị trưởng lão ho ra một ngụm máu đen, hắn ta đã hấp hối, cận kề cái chết nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm. Nếu hắn ta còn sức thì đã lập tức đi lên giết chết Bạch Đông Lâm.
Sắc mặt của Huyết Ngạc đang thay đổi, hắn ta bối rối trước tình huống bây giờ. Rõ ràng người trước mặt hắn ta bây giờ khí tức rất bình thường, chỉ là một tên thể tu Thần Thông cảnh mà thôi. Vậy thì đợt tấn công khủng bố vừa rồi là do ai gây ra?
Nhưng Tả Tử Nam nói đúng, dù sao thì người này nhất định phải chết, nếu không mọi chuyện lộ ra, bọn họ nhất định chết chắc.
Huyết Ngạc tàn nhẫn đến mức dùng trẻ hài tử làm tài nguyên tu luyện, đương nhiên sẽ không ngại giết người diệt khẩu. Ánh mắt hắn ta chợt trở nên lạnh lùng, một con sông máu như thật dần dần hiện ra sau lưng hắn ta.
Dòng sông trôi chậm rãi, hùng vĩ, nhưng bốc lên mùi máu tanh hôi vô cùng. Nó ăn mòn tất cả hư không xung quanh, sột soạt một cái, không gian liền hiện ra vô số vết nứt.
Tuy rằng thân thể hắn đã bị tàn phá gần hết, nhưng pháp tướng vẫn được bảo toàn toàn như cũ, chiến lực bây giờ còn khoảng tám phần mười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận