Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 390: Sự Vụ Ty

Ý niệm câu thông với Tháp Thông Thiên. Hắn không hề đi tiếp lên tầng thứ một trăm, tầng chín mươi chín là đã đủ kinh hãi thế tục rồi, hắn còn làm nữa thì quá lộ liễu, vẫn là một vừa hai phải cho thỏa đáng. Trái lại, phần thưởng của Tháp Thông Thiên này đều là một lần duy nhất, sau này quay lại lấy cũng không muộn.
Không gian xung quanh thoáng rung lên, thân ảnh của Bạch Đông Lâm lóe lên, được Tháp Thông Thiên truyền tống tới linh tầng đại sảnh.
Bạch Đông Lâm vừa xuất hiện trong đại sảnh, tất cả mọi người đều phóng ánh mắt tới. Lúc này, trong phòng khách có đến mấy trăm ngàn đệ tử lại yên lặng không tiếng động.
Trong mắt của các đệ tử mới nhập môn đều tràn đầy kính nể, trong mắt đám đệ tử tinh anh cũng lộ vẻ chấn động.
Nếu đổi lại trước kia thì đã có một đám người vây lại bắt chuyện rồi. Tuy là Bạch Đông Lâm vẫn giống như trước, khuôn mặt ôn hòa, trên mặt mỉm cười, nhưng lần này, xung quanh lại không có bất kỳ ai.
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Với loại quái vật giống như Bạch Đông Lâm vậy thì trong lòng bọn họ đã không còn nảy sinh nổi suy nghĩ tiến lên bắt chuyện rồi. Nếu như chênh lệch không lớn cũng thôi đi, bọn họ sẽ chỉ kính nể, ước ao trong lòng, cũng sẽ không làm vẻ ta đây như vậy.
Nhưng bây giờ sự thật ở trước mắt là thực lực của Bạch Đông Lâm đã không ở cùng một cấp bậc với các đệ tử mới nhập môn nữa rồi, không phải là một sinh vật thứ nguyên!
Mấy người quen như Thánh Khanh các loại cũng không ở đây, trái lại hắn có vẻ cô đơn chiếc bóng. Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, không hề để ý, nhưng lúc hắn định mở cánh cửa ánh sáng ra để đi thì một thân ảnh lập lòe xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cửu tiểu thư ở xa xa thấy vậy hơi sững sờ, ngừng lại bước chân vừa định bước. Nàng ta suy đoán Bạch Đông Lâm là đại năng chuyển thế nên không dám bước lên trước. Trong giây phút do dự, nàng ta lại bị người khác nhanh chân cướp mất.
“Bạch huynh, chào ngươi!”
“Không biết sư huynh ngươi là?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ nghi hoặc. Biểu cảm của nam tử trước mặt nhu hòa, khách sáo, toàn thân mơ hồ tản ra một mùi đan dược thơm ngát.
Nam tử vẫn chưa giải thích mà lấy một khối ngọc bội ra để cho Bạch Đông Lâm nhìn thoáng qua.
Bạch Đông Lâm thấy ngọc bội thì trong mắt lóe lên sự sáng tỏ, hơi suy tư trong phút chốc rồi gật đầu, rời khỏi Tháp Thông Thiên cùng với nam tử.
Nữ tử váy xanh đứng quan sát từ đằng xa cẩn thận nhìn theo người tiếp chuyện với Bạch Đông Lâm, suy nghĩ một lát rồi nói ra: “Cửu tiểu thư, hình như người kia là đệ tử của Đan Đỉnh Phong.”
“Ừ. Từ lúc nào mà tên Bạch Đông Lâm này lại có quan hệ với Đan Đỉnh Phong vậy?”
Đôi mày mảnh nhỏ của Cửu tiểu thư hơi nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ gì. Nàng ta nhìn theo Bạch Đông Lâm đã rời khỏi cùng với người của Đan Đỉnh Phong, ánh vàng quanh người lóe lên, cũng lập tức biến mất.
...
Hai người Bạch Đông Lâm vượt qua cánh cửa ánh sáng, đi tới bên ngoài một đại điện nguy nga được canh phòng nghiêm ngặt.
Nam tử hơi khoanh tay, nói với biểu cảm áy náy: “Xin Bạch huynh hãy thứ tội, ban nãy người lắm mắt nhiều, có một số việc không tiện nói cho kỹ.”
“Không sao, không biết sư huynh xưng hô như thế nào? Huynh lại có quan hệ ra làm sao với Thượng Trung tả chấp sự?”
Bạch Đông Lâm khoát tay áo, hiếu kỳ hỏi. Ngọc bội mà ban nãy người này lấy ra là tín vật của Thượng Trung.
Trong lòng hắn cảm thấy lạ thường. Nếu như có vấn đề, vì sao không liên hệ thẳng với hắn mà phải làm chuyện phiền phức như vậy.
“Bạch huynh khách sáo rồi, tại hạ là Thiệu Trường Tú, Thượng Trung Tả chấp sự chính là gia sư của ta.”
“Mặc kệ là tu vi thực lực hay bản lĩnh luyện đan, tại hạ cũng không bằng Bạch huynh, có thể không kham nổi hai chữ sư huynh đâu. Chúng ta vẫn là đôi bên ngang vai vừa lứa thôi.”
Thiệu Trường Tú liên tục lắc đầu. Hắn ta chỉ là một trong rất nhiều đệ tử của Thượng Trung, vai vế và thực lực đều không cao. Lần này hắn ta cũng chỉ là chân chạy vặt gọi người mà thôi, không hề dám ‘cậy lớn lên mặt’ ở trước mặt Bạch Đông Lâm.
Đối với Bạch Đông Lâm này, sư tôn của hắn ca ngợi không ngớt, khoảng thời gian này lỗ tai hắn cũng nghe đến sắp chai luôn rồi.
“Vậy được rồi, Trường Tú huynh, không biết Thượng Trung Tả chấp sự tìm ta có chuyện gì quan trọng không? Vì sao chúng ta lại tới Sự Vụ Ty của tông môn vậy?” Bạch Đông Lâm không hề nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề.
Sự Vụ Ty của tông môn là nơi xử lý tất cả chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện vặt bên trong bên ngoài thánh tông, là nơi nhận, lĩnh nhiệm vụ của tông môn, khen thưởng dành cho nhiệm vụ cũng được nhận ở chỗ này.
Vòng tay Cực Đạo cũng có thể nhận nhiệm vụ, nhưng đều là một ít nhiệm vụ trong nội bộ tông môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận