Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 828: Đạo hữu, xin dừng bước

Sau một lúc suy nghĩ, vị nam tử ấy khẽ lắc đầu, vỗ nhẹ vào đầu con hổ. Con hổ đen kia lập tức hiểu ra, hơi chuyển hướng đi qua tảng đá màu xanh trước mặt.
“Đạo hữu, xin dừng bước…...”
Nam tử khoác áo da thú dường như không nghe thấy, không để ý tới người nọ, thân thể Yêu Hổ khổng lồ, chỉ vài bước đã đi rất xa tảng đá màu xanh nọ.
Vù ——
Hư không vù vù, tảng đá màu xanh mang theo bóng người đang ngồi xếp bằng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Yêu hổ.
“Tiềm Long bảng, vị thứ mười lăm, Thú Vương…”
“Xin dừng bước!”
Người này mặc trên người bộ trường bào màu đen, đầu khẽ nâng lộ ra một gương mặt tang thương, hai mắt trắng đen rõ ràng như ánh sao sáng chói, trong miệng ngậm một cây cỏ dại, phong thái ung dung tự tại.
Thú Vương khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Vị bằng hữu này, cuộc sống tốt đẹp như thế, chém giết nhiều quá cũng không tốt!”
Gầm!
Gầm gầm gầm——
Yêu hổ ngửa mặt lên trời rống giận, lập tức dẫn động một đàn thú, từng con thân thể khổng lồ, hơi thở hung hãn đồng loạt gầm thét, chấn vỡ vô số đám mây”.
“Ha ha.”
Nam tử huyền bào giơ tay cởi mũ xuống, nhếch miệng cười, cỏ dại trong miệng rơi ra, cắm vào sâu trong lòng đất.
“Đánh không!”
Keng ——
Trường kiếm bọc vỏ trong lòng hắn ta khẽ ngân nga, chí chiến đấu chạy thẳng về phía chân trời.
“Hazz, đúng là đau đầu mà! Có thể không đánh nhau không?”
Thú Vương khẽ vuốt trán, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, dáng vẻ mệt mỏi, đối với sự khiêu khích của người trước mặt, không có tí để ý nào.
“Này! Ta nói là ta chỉ tới đây xem trận chiến đỉnh phong, thuận tiện phong ấn một ít vật nghiệp chướng, không hề có tâm tư muốn đi đánh nhau, ngươi có chịu tin không?”
Nam tử áo đen không nghe thấy cũng không để ý, cứ làm theo ý mình giơ ngang thanh trường kiếm đeo vỏ của bản thân lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt nhẹ qua, như vuốt ve làn da mềm mại dịu dàng của người mình yêu.
Bàn tay thon dài nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên rút ra!
Keng ——
Kiếm vang lên kiếm ý, phóng lên trời cao, nghìn dặm tầng mây, im hơi lặng tiếng trong phút chốc một phân thành hai.
Cánh tay khẽ nâng, chỉ về phía Thú Vương ở xa, vũ khí sắc bén này màu tím thẳm, cực kỳ hẹp dài, đao nhọn hơi cong, mang theo một chút độ cung.
Rất giống như cây đao nhưng không phải đao, giống như một thanh kiếm nhưng không phải là kiếm.
“Tại hạ đứng thứ mười bảy trong Tiềm Long bảng, Nhẫn Vô Phong, xin chỉ giáo!”
Dứt lời, sắc mặt Nhẫn Vô Phong trở về đạm mạc, cánh tay cánh tay chậm rãi vung xuống, giống như đao chém, giống như kiếm gọt, lại có đao kiếm song ý quẩn quanh.
Vù! Vút!
Kiếm quang màu tím thẳm chợt lóe rồi biến mất, hệt như những sợi tơ nhỏ, cực kỳ sắc bén, hư không như bị cắt thành những vết nứt sâu đậm.
Con Yêu Hổ khổng lồ màu đen bị chém dọc giữa lông mày, thế đi của kiếm quang vẫn không giảm, lan tràn ra ngoài ngàn dặm, ở chỗ mắt thường không thể quan sát được, một khe hở cực nhỏ chạm đến sâu thẳm trong lòng đất, vật chất cùng với hư không đều bị biến mất.
Nhìn một nhát chém tùy ý này, nhưng uy lực ngưng tụ đến cực hạn, không có ánh sáng hoa lệ lộng lẫy, cũng không có trạng thái nghiền áp cường đại.
Thân thể, Thần Hồn, Yêu Đan của Yêu hổ màu đen đã bị một kiếm kia chém thành hai mảnh, nó đã sắp chết rồi lại sống lại, căn bản không có ý thức được bản thân vừa rồi mới bị chém một nhát.
Mãi đến một lúc sau, trong ánh mắt của Yêu hổ màu đen đột nhiên tức giận mở to, thoát khỏi ý chí mê hoặc của Thú Vương, đầu tiên là khó hiểu, sau đó là kinh sợ, cuối cùng phát ra tiếng rên trước khi chết.
Gầm ——
Ầm!
Thân hình khổng lồ của Yêu Hổ đen bị chia làm đôi ngã xuống hai bên, huyết khí vô tận cùng với lục phủ ngũ tạng tràn ra khắp mặt đất, mùi máu tanh nồng nặc vô cùng.
Ầm ầm!
Kết cấu vật chất bị chặt đứt, dưới tác dụng của sức lực, cuối cùng cũng không duy trì được bao lâu.
Thanh kiếm bay lên, lan ra ngoài ngàn dặm, một đường thẳng tắp, đại thụ cứng cáp, núi cao gió lớn, yêu thú hung mãnh, tất cả đều bị chẻ làm hai mảnh, cuồng cuộn rơi xuống đất, đập ra một đám khỏi lửa mù mịt, vô số yêu thú kinh sợ, vội vàng giữ mạng chạy trốn, muốn rời xa khu vực đáng sợ này.
“Chậc! Thật sự là phiền phức, sớm biết như thế, ta sẽ không đi khiêu chiến với thứ bỏ đi như Tiềm Long bảng rồi!”
Yêu Hổ da đen khuynh đảo, Thú Vương vẫn như cũ khoanh chân ngồi trong hư không, đầu hơi nghiêng, một sợi tóc từ từ rơi xuống, trên má xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi chói lọi chảy xuống từ khóe miệng hắn ta.
Mặc dù Thú Vương nghiêng đầu để tránh vết chém ngay chính giữa lông mày của hắn ta, nhưng vẫn bị khí tức bén nhọn lan đến, bị cắt ra một vết thương.
Máu thấm vào miệng, trong miệng chứa một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn, ánh mắt của Thú Vương tiêu tán sự bình tĩnh, thay vào đó là cuồng bạo, dã tính, khát máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận