Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1984 - Cái tên Tai họa trắng (3)

Trong cơn mưa máu bay bay, Bạch Đông Lâm xác thực cảm giác được khí tức huyết mạch của Nhị ca, dù cho nó cực kỳ ít ỏi, không biết đã truyền thừa bao nhiêu đời.
"Quên đi, vẫn là ta tự mình động thủ đi!"
Bạch Đông Lâm mất đi kiên nhẫn, Bạch gia phát triển lâu ngày, từ lâu đã trải rộng các nơi trong vũ trụ, nếu hội tụ hết ở đây thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Đầu hắn xẹt qua dòng suy nghĩ, thúc giục khái niệm tại sức mạnh dòng xoáy, khắc một đoạn tin tức ở tầng ngoài của khái niệm.
'Phàm là sinh linh có huyết mạch của Nhị ca trong người, ngay nháy mắt sau đó đều xuấy hiên ở chỗ này.'
Vù vù --
Thiên địa nổ vang, khái niệm lưu chuyển, không phải người siêu thoát thì không thể chống lại sức mạnh vô thượng này.
Dưới cái nhìn của vô tận sinh linh, trên đại địa rộng lớn trống rỗng xuất hiện vô số bóng người, trẻ có già có, nữ có nam có, cho tới gào khóc đòi ăn trẻ con, từ râu tóc bạc phơ đích lão nhân, sở hữu Bạch Kiếm Ca truyền thừa xuống huyết mạch, toàn bộ bị hội tụ ở lúc này.
"A a a!"
"Đây, đây là có chuyện gì?"
"Nhà các ngươi, vậy không phải lão tử của mạch chúng ta sao? Người chủ sự đời thứ chín mươi chín!"
"Trời ạ!
Vị, vị kia... Chẳng lẽ là đời thứ nhất!? Không có khả năng! Lão nhân gia hắn truy tìm Đại Đạo, đã biến mất bao nhiêu năm tháng vô tận, làm sao sẽ xuất hiện ở chỗ này được!"
"Thế nhưng, hình dạng của hắn giống y như trong bức họa luôn ấy!"
Mấy trăm tỷ năm sinh sôi nảy nở, thật sự là đã tạo ra rất nhiều sinh linh, ríu ra rít rít, hội tụ bốc lên, xé nát đám mây ngàn tỷ dặm.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai lão già phía dưới, mà bọn họ cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn.
"Ngài, ngài là Thập tam thúc!?"
Thập tam, đúng rồi, Bạch Đông Lâm ở Bạch gia đứng hàng thứ mười ba, xem ra Nhị ca nhắc đến hắn không ít ở trước mặt con của hắn ta, cũng cho xem bức họa nữa.
"Là ta, hai người các ngươi có biết tội?"
"Thân làm con nối dòng của Nhị ca ta, nhưng lại ngay cả hậu đại đều không giáo dục tốt, phạm phải các loại chuyện ác, thực sự là mất hết mặt mũi của Bạch gia!"
"Hôm nay, ta sẽ thay Nhị ca thanh lý môn hộ, chấn chỉnh thanh danh của Bạch gia!"
"Quỳ --"
Một tiếng quát chói tai, vô số sinh linh Bạch gia phía dưới, chỉ cần là người phạm phải chuyện ác, có dính líu đến mạng người đều không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, bất kể thực lực mạnh yếu thế nào thì đầu gối đều nát bấy thành bùn nhão.
Lấy thực lực của Bạch Đông Lâm, muốn phân biệt ra được thiện ác là quá dễ dàng, bảo đảm sẽ không bỏ qua một kẻ ác nào, cũng sẽ không làm tổn thương nhầm người tốt.
Tuy ở giới này Bạch gia được gọi là Tai họa trắng, nhưng người tốt cũng không là ít, chiếm cứ chừng phân nửa.
Mờ mịt không biết ứng đối ra sao, sợ hãi bất an, toàn bộ Bạch gia đều bị sự sợ hãi lớn lao bao phủ.
Dường như hai người chủ sự đời thứ nhất đoán được cái gì, ánh mắt khẽ run, chậm rãi xoay người lại nhìn ra xa, sự tự trách không ngừng hiện lên trong lòng.
Sai rồi! Bọn họ sai rồi!
Không nên vì Đại Đạo mà không chỉnh đốn gia phong, thế nhưng nghĩ đến uy danh của Thập tam thúc, hiện tại nhận sai rất rõ ràng là đã không còn kịp rồi.
"Thập tam thúc..."
"Hừ!"
Bạch Đông Lâm không thèm nhìn hai lão già kia, ánh mắt hờ hững nhìn quét thiên địa, khắc ghi từng minh khắc một.
"Các ngươi rất nghi hoặc? Rất bất mãn? Yên tâm, ta sẽ khiến cho các ngươi chết rõ ràng."
Lời còn chưa dứt, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu tất cả sinh linh của giới này, tất cả nguyên do, thân phận của hắn, bao gồm cả người phạm tội nghiệt quỳ xuống đất đều rõ ràng, bao hàm trong đó.
"Nếu có kiếp sau thì làm một người tốt đi, hoặc là đừng gửi hồn sống ở Bạch gia nữa, mắt của lão tử không chứ nổi hạt cát nào đâu!"
"Giết --"
Gào!
Thân đao Khấp Huyết hiện lên một tia hồng quang, ngay sau đó đầu người lăn xuống, trong mắt đều chứa sự sợ hãi, còn có một tia nghi hoặc, vì sao? Sao lão tổ này lại ra tay ngoan độc với người trong nhà như vậy.
"Hừ! Vì sao à? Trừ huyết mạch loãng đến đáng thương kia ra, các ngươi còn thật sự cho rằng có thể nhờ vả chút quan hệ với Bạch Đông Lâm ta à? Vô tri!"
Bạch Đông Lâm chậm rãi lắc đầu, thu hồi ánh mắt, không thèm nhìn thi hài chồng chất trên mặt đất.
"Cuối cùng đưa cho các ngươi một lời khuyên, người mang họ Bạch thì phải biết rõ vị trí của bản thân, nếu là làm ác, cẩn thận cái đầu trên cổ đấy."
Những lời này trực tiếp bị khắc sâu trong khái niệm, thủ đoạn lúc này không thể vặn vẹo bản tính con người, mà là phàm là sinh linh có huyết mạch Bạch gia làm ác, đây là "Kết quả luận", nếu ngươi dám vi phạm lời ấy thì đương nhiên sẽ có họa sát thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận