Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1120: Chấp niệm vĩ đại

"Hu hu hu! Phụ thân toàn lừa con! Rõ ràng người bị thương nặng lắm luôn! Hu hu hu, con nhớ mẫu thân đại nhân!"
Đôi con ngươi màu xanh ngọc của Linh Nhi hơi lóe sáng lên, giống như trời sinh đã có được khả năng nhìn thấu mọi vật, trực tiếp nhìn xuyên suốt toàn bộ cơ thể của nam nhân, cảnh tượng nội tạng xương cốt nát bấy như bùn bên trong cơ thể, in thẳng vào trong mắt bé.
"Hu hu hu! Phụ thân đại nhân người đừng có chết mà! Linh Nhi đã không còn mẫu thân rồi, chỉ còn có một người thân duy nhất là người thôi…"
Nét mặt nam nhân thay đổi, không hổ là huyết mạch Lam Hoàng, chỉ vừa mới thức tỉnh, mà đã có được năng lực kỳ dị đến vậy, con gái của hắn ta, chỉ mới vừa tròn sáu tuổi, vẫn còn chưa có tiếp xúc với chuyện tu luyện.
"Linh Nhi con yên tâm, ta sẽ không chết đâu!"
Sợ tiếng khóc sẽ thu hút truy binh tới đây, nam nhân vội giơ tay bấm pháp quyết thi triển một lời chú ru ngủ, Linh Nhi tức khắc nhắm lại hai mắt ngủ say, đôi gò má béo núc ních vương đầy nước mắt, trông thật là điềm đạm đáng yêu.
"Ít ra trước khi con được an toàn, ta sẽ không chết đâu…"
Vẻ mặt nam nhân bình tĩnh lại, ôm chặt cô bé vào trong ngực, lật tay lấy ra một cây kim châm cứu, cắm vào Khí Hải đan điền, cưỡng chế bức ép ra một luồng pháp lực, bóng người thoáng động đã chạy thẳng tới nơi phương xa.
Cảm nhận của những tên Phi Cầm kia cực kỳ nhạy bén, hắn ta không thể dừng lại một chỗ nghỉ ngơi quá lâu, nếu không thế nào cũng sẽ bị phát hiện.
Hắn ta tên là Trương Duẫn, là một tu sĩ cảnh giới Pháp Tướng bình thường thuộc một thế lực bình thường của Nhân tộc, ý trời trêu người, hắn ta và một cô gái Yêu tộc rơi vào bể tình, khi Yêu tộc bị trục xuất, hắn ta bèn kiên quyết không chút do dự đi theo quần tộc của vợ di chuyển đến nơi này.
Hắn ta vốn dĩ cho rằng cả đời này, đều sẽ trôi qua một cách bình bình đạm đạm như thế, mặc dù cách xa quê hương, nhưng có vợ yêu làm bạn, hắn ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, nhưng cho đến khi con gái ra đời.
Một nữ hài tử có dòng máu lai giữa Nhân tộc và Yêu tộc, vậy mà lại thức tỉnh huyết mạch cao cấp nhất của quần tộc này. Địa vị trong tộc của vợ hắn ta cũng không cao, hơn nữa bởi vì liên quan đến Nhân tộc là hắn ta, nên càng bị gạt ra khỏi quần tộc, sống một mình ở bên ngoài, đối với chuyện này hai vợ chồng cũng không thèm để ý gì cho cam, thế nhưng việc con gái thức tỉnh huyết mạch, vẫn khiến cho quần tộc chú ý đến.
Nếu như không phải vì trong người Linh Nhi có mang một nửa dòng máu Nhân tộc, có lẽ sẽ được đón về lại trong tộc để tập trung đào tạo, đáng tiếc là giờ đây mối quan hệ giữa Nhân tộc và Yêu tộc…
Vợ hắn ta yểm hộ cho hai cha con rút lui, đã bị giết hại tàn nhẫn rồi, hắn ta không biết bản thân còn có thể sống bao lâu, cũng không biết nên trốn đi đâu, hắn ta chỉ biết là không được dừng lại, bởi vì một khi ngừng chạy trốn, con gái cưng của mình cũng sẽ chết.
Sau bảy ngày bảy đêm, bên trong một vùng sa mạc.
Trương Duẫn cõng Linh Nhi trên lưng, loạng choạng cất bước di chuyển, máu thịt cả người từ trên xuống dưới đều đã hao hết, chỉ còn lại một lớp da thật mỏng dính sát trên bộ xương cốt, nếu như không phải còn toát ra khí tức sinh mệnh yếu ớt, thì đây hoàn toàn chính là một bộ xương khô.
Rõ ràng là chấp niệm và tình thương của người làm cha đang giúp cho Trương Duẫn kiên trì, tuy mỗi một bước đi đối với hắn ta mà nói đều vô cùng khó khăn, nhưng hắn ta không thể dừng lại được, hắn ta phải bảo vệ con gái.
"Oà hu hu hu! Phụ thân đại nhân! Đừng đi nữa, dừng lại đi mà! Chúng ta không trốn nữa!"
Linh Nhi tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, vừa nhìn thấy Trương Duẫn, đã ngay lập tức òa khóc nức nở, trên người bé có thiên phú huyết mạch siêu phàm, hiển nhiên có thể nhìn ra được phụ thân mình đã là “dầu hết đèn tắt”.
"Không, không được. . ."
"Ta không được dừng lại! Không được dừng lại! Ta phải cứu con gái ta, ta đã đồng ý với nó, ta phải cứu con gái ta. . ."
Miệng Trương Duẫn thì thào một cách vô ý thức, hai mắt đã mất đi tiêu cự, từng tia lực lượng từ nơi sâu trong xương cốt tràn ra ngoài, đó chính là lực lượng do đốt cháy xương tủy tỏa ra, thậm chí ngay cả đầu cũng bắt đầu chủ động vỡ vụn tán loạn, mỗi một hạt máu thịt, đều đang phóng thích ra chút năng lượng cuối cùng, đau đớn đến cùng cực, lại chỉ có thể đổi được những bước chân lảo đảo loạng choạng.
Răng rắc!
Hai chân Trương Duẫn đứt gãy, đây chỉ là kết quả tất yếu của việc đốt cháy xương tủy, đầu ngã nhào vào trong đống cát, Linh Nhi cũng té ngã xuống, hai cánh tay của hắn ta cũng đã gãy lìa y vậy.
"Phụ thân!!"
Linh Nhi ướt nhòa nước mắt chỉ trong khoảnh khắc, bé đã cảm nhận thấy, ngọn lửa sinh mệnh của Trương Duẫn đang dần lụi tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận