Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 507: Chuyện trước đây chưa từng có

Thanh âm nhẹ nhàng, lại vang vọng toàn bộ khoảng không, một cỗ uy áp của đế vương vô thượng kìm hãm mọi người lại, trên vai tựa như đang gánh cả quả núi, hai chân khẽ run rẩy. Mọi người đều biến sắc, đều bạo phát ra ý chí bất khuất, bọn họ có thiên tư hơn người, chỉ cần không chết, trở thành cường giả là tất nhiên, sao có thể dễ dàng quỳ xuống!
“Đủ rồi!”
Kim bào nam tử gầm lên một tiếng, như sắt đá giao kích, sau lưng hiện lên hư ảnh Kim Sí Đại Bàng Điểu khổng lồ, khoanh chân, kêu lên.
“Lưu Lãng Đế sớm đã chết hoàn toàn, đối với cường giả vô thượng có thể xưng đế, cho dù là có một tia tàn niệm lưu lại, cũng có thể sống lại, huống chi là một đạo ý niệm hóa thân!”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Có khảo nghiệm truyền thừa gì thì nhanh chóng tung ra đi, đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ, đại gia ta không có thời gian chơi đùa với ngươi!”
Vẻ mặt Kim Sí Đại Bàng Điểu tức giận, vậy mà muốn cho thân phận tôn quý như hắn ta quỳ xuống, quả thực khinh điểu quá đáng!
Những người còn lại cũng bày ra vẻ mặt đồng ý, bọn họ cũng giống nhau, lúc này đã hiểu rõ “Lưu Lãng Đế” trước mắt là giả.
“Hừ! Thật nhàm chán! Không vui đâu!”
Nam tử nằm nghiêng trên ngai vàng đại nhật bĩu môi, khí chất tao nhã ứng dụng khó khăn lắm mới tạo ra được, trong nháy mắt tan biến.
Ngay khi giọng nói trẻ con này vang lên, ngai vàng Đại Nhật cực nhanh thu nhỏ lại, một lát liền hóa thành chiếc ngai vàng nhỏ cao một trượng, nhưng mà trên đó vẫn quanh quẩn kim sắc thần diễm, kim quang lấp lánh, khí thế bất phàm.
Thân ảnh khổng lồ của Lưu Lãng Đế cũng tiêu tán không còn, một bóng người toàn thân do chất lỏng màu bạc tạo thành khoanh chân ngồi trên ngai vàng.
Từ khuôn mặt mơ hồ của bóng người màu bạc, cùng với chiều cao có thể thấy được, đây là một tên nhóc khoảng bảy tám tuổi.
“Hừ, bổn đại nhân không phải là tên nhóc!”
“Bọn ngươi nên tôn trọng ta một chút đi, ta chính là một trong bảy đại hạch tâm chính là Trấn Ma Thần Điện, Ngân Đồng!”
Bạch Đông Lâm nghe vậy vẻ mặt khẽ thấy đổi, thì ra cung điện đen kịt này là gọi là Trấn Ma Thần Điện sao?
Cũng mặc kệ những vẻ mặt khác nhau của mấy tu sĩ này, Ngân Đồng tự mình nói: “Ôi, thật sự là xui xẻo!”
“Tên Lưu Lãng Đế này, chết thì chết, còn muốn ném chuyện rối rắm này cho ta!”
“Không sai, các ngươi có thể gọi ta là Ngân Đồng đại nhân, ta chính là người phụ trách khảo hạch truyền thừa của Lưu Lãng Đế, các ngươi nên cung kính với ta, nếu không cẩn thận đợi lát nữa ta làm khó dễ các ngươi!”
Hai tay Ngân Đồng khoanh trước ngực, cái đầu nho nhỏ ngẩng cao lên, dùng lỗ mũi nhìn lướt qua đám người Bạch Đông Lâm phía dưới.
“Nam mô A Di Đà Phật!”
“Ngân đồng tiểu thí chủ, không biết khảo hạch truyền thừa của Lưu Lãng Đế là cái gì?”
Ngân Đồng nhướng mày, hai mắt màu trắng bạc trừng to, đứng dậy chỉ vào Ngộ Phàm mà mắng: “Con lừa trọc, phải gọi là Ngân Đồng đại nhân!
“Đừng tưởng rằng chúng ta đều không có tóc thì ngươi có thể đến làm quen, bổn đại nhân không dễ bị lừa đi vòng vòng đâu.”
“Còn nữa, ngươi gọi ai là tiểu thí chủ đấy? Bổn đại nhân là tổ tông của tổ tông của ngươi còn được đó!”
Ngộ Phàm khẽ cúi đầu, vẻ mặt vẫn không thay đổi, hai tay chắp lại, hơi khom người thành lễ: “A Di Đà Phật, là bần tăng nói bừa.”
Hai mắt Ngân Đồng chậm rãi đảo qua mọi người, sau đó khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Nhóm người này thành sắc cũng không tệ lắm, thực lực của mấy nhóm tu sĩ đến tham gia khảo hạch trước kia, có thể so sánh với các ngươi chỉ có hai ba người.”
“Nói thật cho các ngươi biết, bổn đại nhân cũng sẽ không làm khó các ngươi, ta còn hy vọng các ngươi vượt qua khảo hạch hơn bất cứ ai.”
“Hừ! Lưu Lãng Đế tên này…”
Giọng nói của Ngân Đồng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể nghe thấy, vẻ mặt tràn ngập hối hận, biết vậy lúc trước chẳng làm vậy!
Trong đầu không tự chủ được, lại hiện lên nụ cười đê tiện của Lưu Lãng Đế.
“Ngân Đồng, có chơi có chịu, hết thảy đều giao cho ngươi!”
‘Chết tiệt!’
Tại sao lúc trước mình lại ngây thơ như vậy?
Rõ ràng biết tên Lưu Lãng Đế kia là một kẻ cực kỳ vô sỉ giảo hoạt, tại sao mình còn dám đánh cược với hắn ta chứ, nhất định là ma xui quỷ khiến.
Mấy vạn năm một lần khảo hạch, đến nay đã trải qua một trăm chín mươi triệu năm…
Lưu Lãng Đế, ta là bà nội Tào Lý!
Ngân Đồng thất bại nằm trên ngai vàng Đại Nhật, vẻ mặt thay đổi dữ dội, sau một hồi mới từ từ bình thường lại.
Việc đó đã trở thành thói quen, cứ vài vạn năm một lần, mỗi lần khảo hạch mở ra đều mạnh mẽ chà đạp lên vết thương của hắn.
Đáng tiếc Lưu Lãng Đế đã chết đến mảnh vụn cũng không còn, muốn để hắn lật ngược tình thế một ván cũng không được.
Hai mắt đờ đẫn đảo qua chúng tu sĩ bên dưới, quả thật chất lượng một nhóm tu sĩ tham gia khảo hạch lần này không tệ, đây là chuyện trước đây chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận