Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2007 - Khái Niệm Nguyên Thể (2)

“Khụ khụ, gặp qua hai vị đạo hữu.”
Tinh Thần Ý Chí khá là buồn bực, né né tránh tránh, ai ngờ cuối cùng lại rơi ra ngay dưới mí mắt hai người.
“Ngươi sợ ta lắm à?”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, sau đó lắc đầu, nói: “Đứng dậy đi, nói sao thì chúng ta cũng đến từ cùng một nơi, lo quan sát đám Thần đi, hiện giờ còn chưa phải lúc nội bộ chúng ta lục đục.”
Nhìn theo ánh mắt của Bạch Đông Lâm, trong phạm vi cảm nhận của họ, tế đàn trên đỉnh núi tỏa sáng lấp lánh như thần quang, hoặc nhiều hoặc ít đều có những bóng dáng mang theo khí tức lớn mạnh giẫm chân bước ra.
Ý chí Bỉ Ngạn nóng hầm hập, phức tạp, đối chọi gay gắt, đan xen vào nhau trong thời không mênh mang, ma sát ra ánh lửa vô hình, khí cơ khủng khiếp đè ép trời đất vù vù âm ỷ.
“Đạo hữu nói rất đúng!”
Trong lòng Tinh Thần Ý Chí dần thả lỏng, hắn ta từ từ đứng dậy, những vết nứt đầy rẫy đang trào ra ánh sáng rực rỡ trên cơ thể hắn mau chóng hồi phục với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Không phải tất cả những vết thương này đều đến từ sức ép bóp nghẹt của vòng xoáy, mà phần lớn là do phản phệ từ bí pháp mất kiểm soát.
“Đạo hữu, ba người chúng ta mạnh mẽ liên thủ với nhau, nhất định mọi việc đều có thể thuận lợi, giành được cơ duyên lớn nhất trong mộ Siêu Thoát.”
Bạch Đông Lâm tạo cho hắn ta một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt, chỉ là một ánh mắt bình thường mà đã khiến cho ý chí run rẩy không thôi, nếu có thể mượn sức mạnh của hắn sẽ có ích lợi rất lớn cho việc hoàn thành kế hoạch.
“Không, ngươi hiểu lầm rồi.”
“Ý của ta là không cần ta phải tự ra tay, trong cuộc tranh đấu với những tên kia, rất có thể các hạ cũng không đi đến được cuối cùng.”
Thứ mà chủ nguyên điểm để lại, tất nhiên phải do hắn tiếp nhận toàn bộ, há có đạo lý cho người ngoài nhúng tay vào?
Còn muốn hợp tác với hắn, đúng thật là không biết tự lượng sức mình!
“Ngươi, ngươi......”
Tinh Thần Ý Chí đã bị đối đãi như vậy bao giờ đâu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vô cùng nhục nhã, nhưng lại không dám phun trào, chỉ có thể dằn lửa giận xuống và xoay người hóa thành tia sáng rời đi.
“Bạch huynh, sẽ không có vấn đề gì đâu, đúng không?”
Tin Tức Chi Nguyên muốn nói lại thôi, hắn đoán rằng có lẽ quang cầu màu hồng không rõ lai lịch này cũng có người siêu thoát đứng đằng sau, nếu lỡ dại dột đắc tội hắn ta, khó tránh khỏi sẽ để lại mầm mống tai họa.
“Yên tâm, ta tự có tính toán riêng.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm sâu thẳm, với thực lực của hắn hiện giờ, tuyệt đối có thể quét sạch tất cả kẻ địch ở nơi mà người siêu thoát không thể đặt chân tới.
Hắn tin tưởng rằng trong tương lai chính mình nhất định sẽ mượn tay chủ nguyên điểm để sắp xếp ổn thỏa mọi việc, nói không chừng, chờ đến lúc ra ngoài, hắn đã có được sức mạnh đến mức không cần phải sợ những người siêu thoát kia nữa.
Tạm thời có thể tin tưởng vào người siêu thoát Nhân tộc, nhưng tốt hơn hết vẫn là nên để mắt đến những người siêu thoát dị tộc đó.
Cộp! Cộp cộp!!
Dưới ánh nhìn chằm chằm của đông đảo Bỉ Ngạn đến từ Chư Thiên vô tận, từng vị thần tượng phảng phất như đang sống lại, bước đi từng bước, mỗi cái dậm chân đều làm cho mặt đất run lên không ngừng.
Mỗi lần thân hình uy nghiêm của thần tượng chuyển động là một lần xé rách thời không, những cột sáng lấp lánh lóa mắt phóng ra từ ấn đường của chúng vượt qua khe hở thời không và kết nối lại với nhau.
Vô số thần tượng làm căn điểm, hình thành nên một mạng lưới khổng lồ đến cực điểm, bao phủ trời đất.
“ y! Bạch huynh nhìn kìa, đó là gì vậy?”
Hai mắt Tin Tức Chi Nguyên trợn trừng, vẻ mặt kinh hoàng, một thần tượng trông như được đúc từ lưu ly ở cách họ gần nhất, trong lúc ấn đường phóng ra cột sáng, lại đồng thời có một quả cầu trong suốt tròn tròn chậm rãi bay ra từ vết nứt ngay giữa ấn đường ấy, có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong quả cầu đó là một đại dương xanh thẳm được tạo thành từ vô số tự phù kỳ lạ.
Nhìn khắp xung quanh, mỗi một thần tượng đều là như thế, giữa ấn đường đều có một quả cầu bay ra, màu sắc kết cấu của chúng có khác biệt nhỏ, nhưng những gì được chứa đựng bên trong thì hoàn toàn khác nhau.
Những cột sáng rực rỡ như những sợi tơ lụa, mang theo các quả cầu kỳ dị, phát ra ánh sáng lộng lẫy giao hòa lẫn nhau, chiếu sáng khiến cho cả thời không lờ mờ giờ đây trông như một vùng đất ảo mộng.
“Ừ, những thứ ấy, hẳn là một một loại thể tổng hợp Khái Niệm nào đó......”
Giọng điệu của Bạch Đông Lâm không được chắc chắn cho lắm, thật sự là số lượng quả cầu quá nhiều, khí tức lại hết sức phức tạp, đan xen lẫn nhau lại còn luân phiên giao thoa với nhau thông qua cột sáng, càng ngày càng khó nắm bắt cảm ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận