Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 293: Mặc Ngọc Kỳ Lân

Chỉ thấy một con Mặc Ngọc Kỳ Lân to lớn đứng trong hư không, toàn thân quanh quẩn liệt diễm đen kịt, ngửa mặt lên trời gào thét, khí thế phi phàm. Phía trước Mặc Ngọc Kỳ Lân là mấy tu sĩ trẻ tuổi, nhìn chằm chằm Mặc Ngọc Kỳ Lân diễu võ dương oai trên hư không với vẻ mặt thận trọng, vẻ mặt một người trẻ tuổi không phục nói:
“Mục Tu, dựa vào ‘huyết mạch hóa thân’ thì tính là cái gì? Có bản lĩnh thì đừng dùng chiêu đó. Là nam nhân, chúng ta phải dùng nắm tay đấu với nắm tay!”
Mặc Ngọc Kỳ Lân trong hư không phì mũi, miệng nói tiếng người, khinh thường cất giọng:
“Lâm Tử Vũ, đồ ngu này! Huyết mạch vốn là nền tảng của thể tu huyết mạch chúng ta, ta dùng ‘huyết mạch hóa thân’ thì có gì sai? Các ngươi có bản lĩnh thì cũng dùng được mà! Đáng tiếc các ngươi không có, ai bảo các ngươi không có một tổ tông tốt chứ? Ha ha ha!”
Mục Tu nói xong thì phun ra từng ngọn liệt diễm đen kịt, mấy tu sĩ phía dưới bị đốt kêu to, chật vật chạy trốn.
Vân Địch ngoài sân nhìn Mặc Ngọc Kỳ Lân trong hư không, sắc mặt không rõ, sâu trong mắt có vẻ tham lam hiện lên.
Nghe được lời Mục Tu nói, Vân Địch âm thầm nắm chặt song quyền, hắn ta chính là người không có huyết mạch truyền thừa trong lời của Mục Tu. Phẩm chất huyết mạch yêu thú di chuyển trong cơ thể hắn ta không cao, quyết định tiền đồ tương lai có hạn, Thần Nguyên Cảnh đã là cực hạn, cả đời cũng khó mà đến Thần Ma Cảnh.
Ưu điểm của tu sĩ huyết mạch rất rõ ràng, chỗ thiếu hụt cũng không nhỏ, có thể nói là thành bởi huyết mạch mà bại cũng bởi huyết mạch.
Di thực huyết mạch không chỉ có thể lĩnh ngộ mỗi loại thần thông trong huyết mạch, tu luyện giai đoạn đầu cũng có tiến bộ cực nhanh, sức chiến đấu không tầm thường. Đặc biệt là ‘huyết mạch hóa thân’, biến hóa thành bản thể yêu thú được cấy ghép, công cao huyết dày, không phải thân thể nhân loại có thể so sánh.
Mà cấy ghép huyết mạch cũng có một sự thiếu sót chết người, đó chính là thành tựu của tu sĩ đều sẽ bị phẩm chất huyết mạch gắt gao hạn chế, đến hạn mức cao nhất của huyết mạch, trừ khi có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích của huyết mạch, thế nhưng việc phá gông cùm dễ như nói à?
Từ xưa tới nay, người như thế đều là hạng người kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ có một không hai, số lượng đã ít lại càng ít.
Mà lai lịch của Mục Tu lại vô cùng lớn, trong năm tháng dài lâu trước kia, tổ tiên hắn ta từng có một lão tổ Hỗn Nguyên Cảnh, không chỉ dung hợp huyết mạch Kỳ Lân đứng đầu mà còn phá vỡ gông cùm của huyết mạch, thành tựu Hỗn Nguyên Cảnh, hóa thành Kỳ Lân bảy màu!
Mục Tu tuổi còn trẻ đã có thể đột phá Thần Thông Cảnh, cũng nhờ thức tỉnh Mặc Ngọc Kỳ Lân – huyết mạch Kỳ Lân mà lão tổ tông của hắn ta đã truyền thừa xuống. Còn có tỷ tỷ ruột của hắn ta, cũng thức tỉnh Kỳ Lân Tử Huyết, ở trong Thần Huyết thánh tông giống như là nữ thần, thật sự làm người ta không ngừng hâm mộ. Chỉ cần không chết, đột phá tới Thần Ma Cảnh có thể nói là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trong lòng Vân Địch đố kị không gì sánh được, nhưng cũng không dám có ý đồ xấu. Lúc hắn ta vừa đi vào nơi đây, hai luồng khí cơ đã khóa được hắn ta, thực lực đều mạnh hơn hắn ta, ít nhất là Thần Nguyên Cảnh tam trọng thiên, là người âm thầm bảo hộ Mục Tu.
Vân Địch hít sâu một hơi, đè nội tâm xuống. Hắn ta không cam lòng, các loại tính toán trong trong cần phải chậm rãi thực thi, không thể nóng vội. Hắn ta tin tưởng một ngày nào đó, hắn ta sẽ tháo bỏ cái huyết mạch rác rưởi trên người, huyết mạch Kỳ Lân đấy sớm muộn gì cũng sẽ chảy xuôi trong thân thể hắn ta!
“Vân đại ca!”
Lúc này Mục Tu hóa thành Mặc Ngọc Kỳ Lân đã đánh ngã mấy tu sĩ đồng môn, quay đầu nhìn thấy Vân Địch bên ngoài sân, thu hồi ‘huyết mạch hóa thân’, khôi phục dáng dấp thiếu niên giáp đen, thân hình khẽ động tiến đến trước mặt Vân Địch, nhiệt tình nói:
“Sao Vân đại ca ngươi lại tới đây? Cũng không nói cho ta một tiếng, Vân đại ca ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Vân Địch thu liễm sự tham lam sâu trong đáy mắt, khuôn mặt hiện lên nụ cười ấm áp, khí cơ bao phủ hắn ta trong chỗ tối càng cường liệt, trong lòng không nhịn được thầm mắng, ngoài miệng lại ôn hòa nói:
“Tiểu Mục à, ta tới để chào tạm biệt ngươi, lát nữa ta phải trở về tông môn nên cố ý tới nói cho ngươi một tiếng.”
Vân Địch thầm nghĩ trong lòng, nếu như còn không đi, con Mặc Ngọc Kỳ Lân nhà ngươi mỗi ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, ta thật đúng là sợ không kìm được sự tham lam sâu trong nội tâm, động thủ cướp đoạt huyết mạch!
“Ồ, Vân đại ca ngươi không thể ở lâu thêm chút được ư? Ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi đấy!”
Giọng Mục Tu đầy mất mát, cái chỗ chết tiệt này thật sự quá buồn chán, chơi chẳng vui chút nào, bây giờ hắn ta cũng hoài nghi có phải là lão tỷ hắn ta đang làm trò quỷ, cố ý ném hắn ta tới nơi này hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận