Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 544: Đại Bàng nướng

Mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất. Không phải ai cũng như hắn, thất bại thì làm lại đến khi thành công mới thôi. Nàng ta quả thật ghê gớm, thiên phú lẫn cơ duyên đều rất kinh khủng, đầu óc lại không hề đơn giản, thủ đoạn cũng cực kỳ tàn nhẫn. Nếu không nhanh chóng tiêu diệt, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn!
Trong lòng Bạch Đông Lâm nổi lên sát ý.
Bụp Bụp Bụp!
Bạch Đông Lâm nắm chặt hai tay đấm vào kim tự tháp, phát ra tiếng nổ chói tai nhưng vẫn không thể gây ra một vết xước.
“Này! Có ai ở trong không? Mở cửa cho ta đi vào trải nghiệm vô thượng truyền thừa của Lưu Lãng Đế nào!”
Bạch Đông Lâm cười cợt, truyền thừa đã bắt đầu nên hắn vốn không còn cơ hội đi vào nữa, trừ khi Mi Hồng Anh thất bại hoặc là đợi sau khi nàng ta rời đi mới có thể tiến vào vét chút đồ thừa.
Mi Hồng Anh nhíu mày, nàng ta nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, đành đáp lại:
“Bạch Đông Lâm, ngươi đã chậm một bước, truyền thừa của Lưu Lãng Đế giờ đã là của ta.”
Mi Hồng Anh hoàn toàn có thể vừa tiếp nhận truyền thừa, vừa lưu ý mọi việc diễn ra bên ngoài mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bạch Đông Lâm hiểu điều đó, hắn cũng không có ý định quấy rối nàng ta nhận truyền thừa.
“Ha ha ha, cũng chưa muộn, chẳng phải ngươi vẫn chưa rời đi sao? Truyền thừa này của Lưu Lãng Đế thoạt nhìn rất bất phàm, ngươi muốn hoàn toàn nhận lấy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Hừ! Không nhọc ngươi để tâm, tốt nhất là tự lo cho bản thân ngươi đi!”
Mi Hồng Anh nhướng mày giễu cợt nhìn hắn và nói:
“Ha ha, ta công nhận là đã xem thường ngươi, không ngờ ngay cả Già Lâu Kiệt cũng bị ngươi giết.”
“Bây giờ ngươi nên nghĩ làm sao giữ cái mạng nhỏ của ngươi khi rời khỏi Trấn Ma Thần điện đi. Kim Sí Đại Bằng tộc và Dực Thần cung sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Bạch Đông Lâm cau mày, đưa tay ra hiệu dừng lại và hét:
“Dừng lại, dừng lại! Ngươi đừng có ngậm máu phun người, Kim Sí Đại Bằng gì gì đó ta chưa từng gặp!”
Bạch Đông Lâm vừa nói vừa hóa lớn cao vút hơn ba trăm trượng.
Tức thì, một thi thể chim đại bàng khổng lồ được lấy ra từ trong thế giới bản nguyên Tử Triệu, nó ầm vang rơi mạnh xuống đất.
Lật bàn tay, vô số xiềng xích pháp tắc bay ra quấn chặt lấy thi thể phát ra một dao động kỳ lạ, lập tức thi thể chim đại bàng nhanh chóng thu nhỏ lại.
Sải cánh từ mười vạn trượng thu nhỏ lại chỉ còn hơn hai ngàn trượng, đây là giới hạn của Bạch Đông Lâm có thể thu nhỏ.
Đây là một tiểu xảo hắn suy luận ra được từ thần thông Pháp thiên Tượng địa.
Hơn nữa Kim Sí Đại Bằng có huyết mạch Thần cấp cho nên chỉ có thể thu nhỏ được từng ấy.
“Mi Hồng Anh xem này, lúc trước ta vô tình nhặt được xác của một con đại bàng, trông rất ngon. Nhân lúc rảnh rỗi lấy ra nướng ăn vậy…”
Miệng lẩm bẩm, hai tay hắn không ngừng chuyển động, sức mạnh đáng sợ bộc phát, lông vũ cứng rắn của Kim Sí Đại Bằng dần dần rụng mất. Những chiếc lông này đều là vật liệu rất quý nên hắn thu hết từng cái.
Sau khi rụng hết lông, thân thể nó đã nhỏ đi không ít, lộ ra làn da vàng óng được bao phủ trong thần hi, tỏa ra từng làn hương thơm ngát.
Toàn thân Kim Sí Đại Bằng đều là đồ đại bổ, chẳng cần làm sạch nội tạng bởi vì bên trong chẳng có chút bẩn nào.
Hắn lấy ra Tử Triệu đỏ rực dài hơn hai ngàn trượng xiên dọc người Kim Sí Đại Bằng.
“Thật nặng!”
Bạch Đông Lâm kinh ngạc, một giọt máu rơi xuống đều đập thủng một hố to trên mặt đất, đủ để hiểu bản thể của Già Lâu Kiệt nặng đến mức nào.
Hắn bước một bước tới, mặt đất liền chấn động, hai đỉnh núi bằng kim loại mọc lên từ dưới đất, Bạch Đông Lâm khiêng Tử Triệu kê lên hai bên.
Một giàn nướng thịt đơn giản đã xong.
Bạch Đông Lâm hít mạnh một hơi rồi phun ra nghiệp hỏa, ngọn lửa đỏ rực và ngọn lửa màu tím vàng cực kỳ nóng bỏng, đủ để nướng hết con chim này.
“Phù! Nhân lúc còn nóng mau ra đây ăn này Mi Hồng Anh, mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi ăn thịt nướng thôi!”
Nhìn Bạch Đông Lâm tươi cười nhiệt tình, Mi Hồng Anh hít một hơi thật sâu kiềm chế.
Dám nướng Kim Sí Đại Bằng trước mặt nàng ta như vậy mà còn nói chưa từng gặp Già Lâu Kiệt.
Vô tình nhặt được? Xàm xí, nếu dễ như thế trên đời đã chẳng còn tộc Kim Sí Đại Bằng nữa rồi.
Thấy Bạch Đông Lâm vô liêm sỉ như vậy, Mi Hồng Anh càng không muốn trả lời, nàng ta nhắm hai mắt lại tập trung nhận truyền thừa.
Trong mắt nàng ta, chẳng cần nàng ta ra tay, Bạch Đông Lâm cũng chết chắc vì dám giết Già Lâu Kiệt.
Thấy Mi Hồng Anh phớt lờ mình, Bạch Đông Lâm cũng không quan tâm nữa, lắc đầu ngồi xếp bằng, Tử Triệu tự động xoay tròn trên ngọn lửa, thỉnh thoảng hắn chỉ cần thêm lửa vào là được.
Ngoài nhìn Bạch Đông Lâm rất bình thường, nhưng trong lòng hắn lại đang sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận