Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1686 - Ngôi mộ siêu thoát (1)

Hắn phát hiện, có lẽ bởi vì Y Nha sinh ra quá mức cơ duyên xảo hợp, thế nên cực kỳ không đơn giản, tiềm lực cực lớn, có khả năng trùng kích thập nhị cảnh, cho nên rất đáng để hắn hao tâm tổn trí bồi dưỡng một phen.
Trong khoảnh khắc Bạch Đông Lâm trì hoãn, tất cả mọi người xung quanh còn chưa rời đi đều phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, bọn họ lộ ra vẻ kiêng kỵ và nghiêm túc.
Hầu hết mọi người sau khi suy nghĩ một lát đều quyết định rời đi, im hơi lặng tiếng biến mất không còn bóng dáng.
Sức mạnh Bạch Đông Lâm thể hiện ra làm cho bọn họ cảm giác áp bức quá lớn, hơn nữa bọn họ cảm thấy rất xa lạ đối với Bạch Đông Lâm, hình như không phải là nhân vật trong cùng một chư thiên, không quen biết đồng nghĩ với có thể có nguy hiểm, những kẻ cẩn thận như bọn họ lập tức đưa ra lựa chọn ổn thỏa nhất.
Có người cẩn thận, tất nhiên cũng có người thản nhiên không sợ hãi, Xích Minh chính là loại người này, hắn ta chẳng những không rút lui, mà bóng dáng khẽ động, muốn đi về phía Bạch Đông Lâm.
“Xích Minh đạo hữu, ngươi, nhớ cẩn thận...”
Ngọc Tùng ở bên cạnh thấy vậy, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự, nhưng không lựa chọn đồng hành cùng Xích Minh, chỉ lên tiếng nhắc nhở.
“Ngọc Tùng đạo hữu lo lắng quá rồi, kiếm tâm của tại hạ không cảm giác được ý niệm tà ác tà ở trên người hắn, có lẽ hắn không phải là một người tốt, nhưng chắc chắn không phải là người xấu.”
“Mặc kệ nói thế nào, vừa rồi hắn chém giết ma đầu Tai họa đen tối, hào kiệt như thế, sao có thể tránh mà không gặp được?”
Dứt lời, Xích Minh không chút do dự, đạp nát hư không, trong nháy mắt liền xuất hiện ở phía trước Bạch Đông Lâm cách đó không xa.
Trong lòng Ngọc Tùng thở dài, nhưng không đuổi theo, mục đích hắn ta đến đây là vì làm ngư ông, muốn nhìn xem có cơ hội kiếm được một khoản hay không, không thể so với tâm tư đơn thuần của Xích Minh, nếu liều lĩnh tiến lên mà bị người ta nhìn ra manh mối, vậy thì sẽ cực kỳ xấu hổ.
“Tại hạ Xích Minh, bái kiến đạo hữu!
“Mạo muội đến đây, vốn định ra tay trợ giúp đạo hữu một tay, lại không ngờ đã xem thường sức mạnh to lớn và bản lĩnh cao cường của đạo hữu, thật sự là xấu hổ không thôi!”
Xích Minh hơi chắp tay hành lễ, lễ tiết chu đáo, ánh mắt thản nhiên, không chút tránh né nói ra suy nghĩ của mình.
Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả?
Ánh mắt Bạch Đông Lâm khẽ động, nhìn thấy kiếm ấn nho nhỏ trên ống tay áo đối phương, lai lịch của tổ chức này cũng không nhỏ, cũng không kém mấy so với cục Quản lý Thời Không.
Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả là đao nhọn sắc bén nhất của Chư Thiên Thái Hạo, ý định thành lập ban đầu là vì bảo vệ Thái Hạo, mũi kiếm chỉ thẳng vào cường giả đỉnh cao của Tai họa đen tối.
Nếu xảy ra đại chiến với Tai họa đen tối, bỗng nhiên phát hiện thống lĩnh đại quân của đối phương bị chém đầu, vậy thì không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả ra tay.
“Thì ra là Xích Minh đạo hữu, tại hạ là Bạch Đông Lâm, đa tạ ý định giúp đỡ của đạo hữu.”
Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, vẻ mặt Bạch Đông Lâm nhã nhặn, chắp tay đáp lễ, hắn còn phải lăn lộn ở Chư Thiên Thái Hạo này, tạo mối quan hệ tốt với Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả đánh, có lợi mà vô hại.
“Bạch Đông Lâm......”
Trong lòng Xích Minh nghĩ thầm, suy nghĩ chuyển động, sau nhiều lần xác nhận, thật sự chưa từng nghe nói qua nhân vật này.
“Bạch đạo hữu, tại hạ cả gan xin hỏi ngươi có phải đến từ Chư Thiên khác hay không?”
Xích Minh nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, không hề có ý định che dấu.
“Ha ha, đạo hữu ngươi đã nhìn ra rồi, đúng thế, ta quả thật không phải là sinh linh của Chư Thiên Thái Hạo, chỉ là dưới cơ duyên xảo hợp, lưu lạc ở đây thôi.”
Bạch Đông Lâm không nói dối, hắn đến từ lồng giam thiên địa, thuộc về Chư Thiên Chiến tộc, không có bất kỳ quan hệ gì với Thái Hạo.
“Thì ra là thế.”
Xích Minh hiểu rõ gật đầu, kiếm tâm của hắn ta bình tĩnh không gợn sóng, cảm nhận được thành ý chân thật trong lời nói của Bạch Đông Lâm, kết hợp với thông tin mình nắm giữ đối chiếu, liền tin tưởng lời nói này.
“Bạch đạo hữu, thật không dám giấu diếm, tại hạ và ngươi vừa gặp đã cảm thấy như quen thân, không bằng chúng ta tìm một chỗ, cùng ngồi đàm đạo, uống vài chén, được không?”
“Ha ha ha! Cầu còn không được nữa là!”
Bạch Đông Lâm sảng khoái đáp ứng, ánh mắt nhìn xung quanh, nhìn thoáng qua những nhân vật đang ẩn nấp ở sâu trong hư không, lập tức sóng vai với Xích Minh bước đi, rời khỏi chiến trường thối nát không chịu nổi này.
“Haizz, đáng tiếc quá.”
Ngọc Tùng lắc đầu thở dài, nhân vật đáng sợ như vậy, nói không chừng sau này có khả năng bước vào thập nhị cảnh, nếu là có quan hệ thân thiết với hắn, chắc chắn sẽ được lợi không nhỏ, đáng tiếc ngay từ đầu hắn ta đã mất đi cơ hội này.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận