Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 878: Chênh lệch quá lớn

Hào quang cực kỳ mờ ảo kỳ diệu hiện lên, tụ ở sau đầu, hình thành nên các quầng sáng, tổng cộng có chín quầng. “Cấm Thuật – Tâm Chuyển Tâm Ý Chí Hóa Ma!”
Thùng!
Trái tim đập mạnh một nhịp vang lên tiếng động to như tiếng trống, bộ xương nhỏ ngồi khoanh chân trong tim, hốc mắt trống không của nó bỗng lóe sáng đỏ, nó đứng thẳng dậy. Trong khoảnh khắc, vô vàn Thần Văn trên hài cốt huyết ngọc chuyển động rất nhanh hóa thành vô số hạt màu đỏ chạy theo tâm mạch tới khắp toàn thân.
Bên ngoài cơ thể của Bạch Đông Lâm từ từ xuất hiện một thứ màu đỏ chuyển động rồi tụ lại, một bộ áo giáp xương màu đỏ máu che phủ toàn thân đột nhiên hiện ra, ngay cả trên mặt cũng che một chiếc mặt nạ đầu lâu.
Hai mắt đỏ rực, bắn ra cột sáng đỏ vừa to vừa mạnh.
Khát máu, hủy diệt, điên cuồng, khí tức điên cuồng cuồn cuộn vô tận lan tràn, mặc sức tuôn ra như thể ác ma giáng lâm!
“Tử Triệu…”
Vù!
Tử Triệu ở trong Huyết Hải vui sướng kêu lên, bay múa lượn quanh, đáp vào lòng bàn tay Bạch Đông Lâm.
Ngập tràn khí tức hủy diệt, tan biến tràn ra từ trong áo giáp xương truyền hết vào trong Tử Triệu, Tử Triệu rung lên ầm ầm, hóa thành màu đỏ máu, nuốt vào nhả ra khí thế Diệt Kiếp.
“Ù…”
“Sức mạnh lớn thật!”
Bạch Đông Lâm nắm chặt Tử Triệu, hà ra một hơi màu đỏ.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng hết hỏa lực!
Bạch Đông Lâm như hiện tại là trạng thái mạnh nhất khi không có Chí Ác, Vô Vi!
Đại năng Cực Cảnh thứ hai cũng có thể chém được!
Thế gian này, không có vật gì không chém được…
“Quy Khư – Kiếp Diệt Nhất Đao Trảm!”
Rắc!
Bạch Đông Lâm dốc toàn lực, cầm chắc Tử Triệu bằng hai tay sức mạnh khổng lồ truyền vào trong hắc đao, chém mạnh một đao về phía bàn tay đen kịt kinh khủng đó.
Coong!
Ánh đao màu đỏ vô bờ chứa đựng sức mạnh Kiếp Diệt vô tận như thể khai thiên lập địa, vút qua hư không, trảm diệt yêu ma quỷ quái!
“Kiếm Si!”
Cảm ứng được khí tức Kiếp Diệt cực kỳ quen thuộc, Ma La hoảng sợ, mặt biến sắc, sốc đến độ khí tức cũng không vững, thoáng để tràn ra ngoài, bàn tay đen sì khổng lồ cũng có dấu hiệu sắp sửa tan biến.
Kiếm Si mạnh thế nào, không ai hiểu rõ hơn hắn ta, với trạng thái của hắn ta hiện tại, e rằng không thể đỡ nổi một chiêu kiếm.
“Không phải!”
“Kiếm Si đã bị Tịch Diệt ma kiếm nuốt chửng tâm trí, mãi mãi ở lại trong Tử Tịch Diệt giới, sao có thể xuất hiện ở đây!”
Ma La nhướng mày, nghĩ ngay ra chuyện này, cẩn thận cảm ứng, trong lòng lập tức rõ ràng.
“Ồ, hóa ra là thân xác bị Kiếm Si bỏ lại, chẳng trách lại có khí tức này, thú vị thật, không ngờ tiểu tử này lại chăm sóc cho một bộ di hài đến độ này.
Ha ha, không biết hắn phải giết bao nhiêu sinh mạng mới được như vậy, còn cứ tưởng là một thanh niên gặp may…”
“Không ngờ là một đại ma đầu! Thú vị! Thú vị!”
Đùng!
Ánh đao màu đỏ va chạm trực diện với bàn tay khổng lồ đang sắp sửa tan biến tạo ra sóng xung kích khổng lồ bắn ra xung quanh.
Ánh đao đáng sợ như dưới địa ngục, điên cuồng chém vào bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ mờ mờ như sắp biến mất nhưng cho đến tận khi ánh đao Kiếp Diệt tan biến hết, bàn tay kia vẫn còn tương đối uy lực, đập mạnh lên Bạch Đông Lâm.
Mắt Bạch Đông Lâm tối sầm, quả nhiên chênh lệch thực lực giữa hai bên thực sự quá lớn, dốc hết toàn lực vẫn không đấu lại tên quái vật này.
Hơn nữa còn có không gian đen tối kinh khủng này nữa, Bạch Đông Lâm không nhìn ra được một chút cơ hội nào để lật ngược tình thế, trong lòng lặng lẽ ra quyết định, chuẩn bị tự sát.
Vĩnh Hằng Bất Hủ giới, bên trong vật phẩm phức tạp chất chồng vô cùng vô tận như những dãy núi, có một tấm lệnh bài toàn thân đen sì như được khắc bằng gỗ bị vứt ở đó, khoảnh khắc khí tức của Ma La tràn ra…
Ánh sáng lành lạnh trên lệnh bài màu đen hơi hơi sáng lên như thể được kích hoạt.
“Sư đệ, ngươi cho hắn thứ này có ổn không?”
“Ục ục…”
“Ha ha ha! Đúng đúng, ngươi nói đúng lắm, ngươi đã chết rồi, không còn là người của thánh tông nữa, giúp hắn không thể tính là làm trái quy củ.”
“Ôi, nhưng mà, ta cứ thấy có gì là lạ…”

Ồ ố ô ô ô! Ô, ồ ô ô…
Một giọng nữ ngân nga cực kỳ mênh mang thăm thẳm bỗng từ đâu vang lên, chớp mắt vọng khắp không gian tối đen, thời gian không gian đều dừng lại!
Thần thánh! Cao vời! Hùng dũng!
“Nó là…”
Bạch Đông Lâm hốt hoảng ra mặt, hơi khựng người, một thứ cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng, ánh sáng đỏ ở hai mắt tan biến, vẻ điên cuồng cũng lắng dịu lại, bất giác ngừng mọi động tác, bỏ dở hành vi tự sát giữa chừng.
Sững sờ ngửa mặt lên trời, ánh mắt đờ đẫn, như thể không nhìn thấy bàn tay khổng lồ kinh khủng cũng đang ngừng lại ở cách hắn trong gang tấc, toàn bộ tinh thần bị tiếng ngân nga ngày càng cao hơn hấp dẫn sự chú ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận