Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1624 - Rút củi dưới đáy nồi (2)

Lạch cạch! Cạch cạch...
Hỗn Độn Châu rơi xuống, mang theo âm thanh thanh thúy, nhấp nhô một hồi, cuối cùng dừng ở dưới chân Bạch Kiếm Ca.
Một bàn tay xíu xiu nhặt Hỗn Độn Châu lên.
Hai mắt Liên Tâm trắng muốt, đó là bạch quang do vô cùng vô tận sợi tơ thiên cơ xen lẫn mà thành, ngón tay nắm lấy vuốt ve Hỗn Độn Châu, đặt lên trên ấn đường.
Ầm --
Ấn đường hiển hiện một vòng “Minh Nguyệt”, là mảnh vỡ mệnh vận từ đĩa ngọc tạo hóa, phẳng như mặt gương, tạo nên gợn sóng, Hỗn Độn Châu bị khảm nạm vào trong đó.
Dáng vẻ như thế khiến cái trán Liên Tâm mở một cái mắt dọc kỳ dị.
Hu hu hu --
Đất trời khóc thảm, mỗi một góc Duy Nhất Chân Giới đều rơi mưa đỏ như máu.
Đất trời chết rồi!
“Thiên La!!”
Một tiếng gầm thét truyền đến từ thời không kỳ dị, vang vọng chân giới.
“Chủ nhân –"
“Đất trời không còn thế giới! Không còn thế giới nữa!”
“Dùng giới của ta, thay thế tất cả!”
Không phải nam không phải nữ, âm thanh Bạch Đông Lâm và Thiên La dung hợp làm một, hóa thành đạo âm kỳ dị, vang vọng cả thời không.
“Chiều không gian vô hạn! Vô Hữu Chi Gian!”
“Trái tim thiên địa! Lập –"
Rầm!!
Tiếng nổ khủng bố, mưa máu vô cùng vô tận lập tức bị đánh cho xơ xác, thăng hoa thành ánh sáng màu đỏ sáng chói, đó là ánh sáng đỏ thẫm của chiều không gian thế giới.
Một sợi dây leo xanh biếc vô cùng tráng kiện, nhô ra từ chỗ sâu của chiều không gian, đỉnh dây leo nở rộ bông hoa thời không, lơ lửng một mặt trời óng ánh sáng long lanh tròn trịa.
Liên Tâm, bóng dáng nàng ta nhoáng một cái, chui vào trong mặt trời.
Duy Độ Chi Tâm, gánh chịu Thiên La, Thiên La bao vây lấy Liên Tâm, dung hợp xen lẫn, thay thế vị trí trái tim hỗn độn, hóa thành ý chí thiên địa, trái tim thiên địa.
Ong ong --
Hư không rung động, một thế giới mênh mông rộng lớn không bờ bến, kéo dài gần hàng tỷ tỷ năm ánh sáng, rơi xuống chiều không gian, chồng lên hiện thế, rồi hòa thành một!
Xôn xao --
Dòng sông âm dương, huyết mạch đất trời, lại chảy xuôi một lần nữa, khác với dĩ vãng là, dây leo Duy Độ Chi Tâm kéo dài đi theo dòng sông âm dương. Đất trời mới sinh ra mạch lạc rõ ràng, khiến đất trời thế giới này càng vững chắc hơn, vượt qua quá khứ.
Ầm!!
Một tiếng vang thật lớn, đất trời đã hoàn toàn ổn định lại.
Mới tinh!
Sức sống bừng bừng!
Một giây trước đất trời rách nát yên lặng, đã tiêu tán không còn gì cứ như là ảo ảnh.
“Meo –"
Băng Miêu kinh ngạc lông tóc dựng đứng lên, nàng lại cảm giác được rất nhiều khí tức quen thuộc, rõ ràng là đồng đội mới qua đời ở trước mặt nàng trước đây không lâu, không chỉ như thế...
Ánh mắt xanh thẳm đảo quanh một vòng, nhìn thấy từng khu từng khu giới vực hoàn hảo, nhìn thấy nhị giới càn nguyên khôn mạt, nhìn thấy vô tận sinh linh đang sống.
Giống như, trận chiến Phá Bích vô cùng thảm liệt đã mai táng tất cả, chưa bao giờ xảy ra vậy.
Đây là cảnh tượng trong mơ sao?
Đừng nói nhóm chúa tể và Băng Miêu không biết rõ tình hình, ngay cả Bạch Kiếm Ca biết đôi chút, cũng có vẻ mặt đầy rung động, thủ đoạn nghịch thiên như thay đất đổi trời kiểu này, quả thực khủng bố!
“Tiểu đệ, không hổ là ngươi!”
“Ha ha ha!”
Bạch Kiếm Ca ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười tràn ngập vô tận vui sướng và tự hào, mặc dù hắn luôn luôn lựa chọn tin tưởng Bạch Đông Lâm, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh vô tận sinh linh đều hóa thành tro tàn, muốn nói không đau lòng là không có khả năng.
Cũng may, mọi thứ đều hoàn mỹ, cho đến giờ phút này, cuối cùng thấp thỏm trong lòng hắn mới buông bỏ được.
“Ta, ta không chết?”
Ở nơi nào đó, Đế Tôn ngồi ngay ngắn trên đế tọa, ánh mắt đờ đẫn nhìn hai tay của mình.
Thật lâu sau đó, mới chậm rãi quay đầu, nhìn một bóng người bên cạnh quen thuộc.
“Nam Bá, ngươi cũng còn sống?”
...
Ở thời không kỳ dị, bàn tay lớn của Bạch Đông Lâm nắm lại, bắt nhốt tất cả Mẫu Hà trong lòng bàn tay.
Mẫu Hà lúc này, hơi thở đã suy sụp đến cực điểm, uốn lượn xoay quanh trong bàn tay như là một con giun, không thể rung chuyển lực trấn áp mảy may.
Tồn tại của Chư Thiên Vạn Giới, cần dựa vào đại thiên thế giới ở bên trong đó, mà tồn tại của đại thiên thế giới, lại cần vô tận chúng sinh tẩm bổ.
Từ khi Duy Nhất Chân Giới trở thành trung tâm của lồng giam thiên địa này, quyền hành đại đạo cũng theo đó mà hội tụ tại nơi đây, nói cách khác, suối nguồn sức mạnh của Mẫu Hà cũng phụ thuộc vào đất trời chân giới.
Quan hệ giữa ba thứ chỉ đơn giản như vậy.
Bạch Đông Lâm không đụng vào đại đạo vạn giới, cũng không đối phó được để thay thế ý chí đại đạo, Mẫu Hà nắm giữ nguyên tắc đại đạo, vậy thì trực tiếp rút củi dưới đáy nồi, thay đổi cả thiên địa này, tước đoạt quyền hành của Mẫu Hà một cách triệt để.
Muốn làm đến điểm này, sẽ phải rất gian nan nặng nề.
Sao chép lại một chân giới giống nhau như đúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận